Những điều thân thuộc...

...
Vẫn như bao ngày khác, vào cái giờ này, sẽ thấy hắn đang ghé qua chợ để tự nấu những món ăn cho mình. Cuộc đời vẫn thế, những cảm xúc cố gắng mãnh liệt hơn, dù cuộc sống lại có vẻ trầm đi một chút. Hắn đã mừng quýnh lên khi sản phẩm của hắn được treo trong hộp kính, được làm sản phẩm tiêu biểu, thay vào cảm xúc cần vui vẻ, hắn lại chẳng biết mình nên làm gì.
- Chú Vạn bảo dạo này mày gầy lắm đúng không.
- Haha, con có bao giờ mập đâu mà gầy hả mẹ. Chả có gì đâu, chắc ổng thấy thằng con ổng mập ú, quen mắt, giờ thấy con dzị mới nói vậy thôi. Chớ con chơi cầu lông, đập cũng dữ dội lắm mà.
- Chuyện của mày sao mẹ biết, làm việc ít thôi.
- Hì, dạ. Tại dạo này làm hai công ty cùng lúc, thêm cả việc đi học, rồi cả lâu lâu đi chụp hình nữa nên có hơi đuối tí tẹo.
- Trời, bỏ bớt đi, mày làm gì mà nhiều thế.
- Hì, cũng sẽ cố giảm, nhưng hiện tại con cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn mẹ à. Hi, con cũng cố tập thể dục đều nên mẹ đừng lo hen. Hai ông bà ở nhà lo ăn uống đầy đủ, với tập thể dục vào nha.
- Ừ, mẹ biết mà.
...
Thời gian thật lạ, mới đó với những tiếng ồn ào của bọn trẻ, những ngày tết đã vội vàng qua. Hai con bé lớn đầu, khóc thút thít. Chúng đã ở đây gần hết những ngày hắn về quê, ông nội đuổi khéo chúng về nhà mà không được. Ấy vậy mà trước ngày hắn đi một ngày, mấy đứa lại tự lủi thủi đi về, chẳng cần ai nhắc. Một lúc sau còn gọi điện gọi với lại.
- Tết năm sau cậu nhớ về nha.
- Hì, cậu biết mà.
...
Buổi sáng đến sớm hơn một chút, có lẽ vì đây là ngày đặc biệt. Với cái đứa hời hợt như hắn trước đây, có lẽ nó cũng chỉ qua nhẹ nhàng, ấy vậy mà giờ có vẻ khác hơn một chút phía trong tâm hồn gỗ đã kia rồi.
- Kịch!
Hắn đặt ly nước mía mát lạnh trên bàn, rồi hí hú với đám tasks mới tinh, mới nhận được từ khi chuyển sang project mới. Thỉnh thoảng lại thò miệng vào hút lấy hút để, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
- Ủa, mà có gì đó sai sai thì phải? Sao hôm nay đi làm sớm và chăm chỉ quá vậy anh?
- Ô hô, chú chưa hiểu hết con người anh đó thôi. Chăm chỉ, sống có tâm huyết lắm, há há...
Hắn vẫn vậy, sau mấy câu nghe giọng kiểu "CAO CẢ" thì lúc nào cũng đệm sau đó một điệu cười hả hê, ngược hẳn với cái giọng điệu thật thà lúc đầu.
- Mà chuyện hôm trước sao rồi, khi nào đi?
- Cuối tuần sau anh.
- Hì, chắc phải đại chiến bi lắc trước khi đi chứ nhỉ?
- Haha, ok anh...
- Thế có uống Milo cho tự tin hơn chưa. 
- Chuyện.
- Haha...
...
Hắn vừa ngưng nụ cười xong, thì cái cảm giác hụt hẫng ùa vào thế chỗ.
Cuộc sống thỉnh thoảng vẫn phải như vậy, từng tiếng cười quen thuộc, từng những điều tưởng chừng nhỏ bé, bỗng chợt sẽ chẳng xuất hiện lại nữa. Hệt như một giấc mơ, một giấc mơ đủ màu sắc, có bình yên, có vui vẻ và có cả phiền muộn...
Thật lạ, nếu là những giấc mơ, chẳng  hiểu sao, lại nhớ lâu hơn những giấc mơ ngắn khác...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét