Những đóa hoa ven đường...

...
- Hey Ninh, mày đi xong có quay lại công ty không?
- Uhm... chắc là có, tao cũng chưa xong việc mà.
- Vậy trở tao đi nha.
- Ừ, mũ mượn mấy anh bảo vệ hen.
- Ok, vậy nha.
...
Một ngày công việc cũng đầy ắp như thường lệ, chỉ khác một chút, nó kết thúc bằng việc chị Mai rủ mọi người đi ăn ốc. Cái không khí ồn ào của những buổi chiều vẫn vậy, thằng Bắc vẫn vừa làm việc vừa đánh đàn, một đám nhiều chuyện đang bàn tán vụ gì đó nghe có vẻ hấp dẫn, sau lời mời thì vội vã quay lại công việc của mình để giải quyết gọn lẹ để đi ăn cho sớm. 
Năm giờ chiều, bụng đói khiến mọi người khẩn trương hơn. Thằng Phương nhí nhố với mái tóc cắt cúp cua hai bên hình cây nấm, ngó ngộ nghĩnh, một mái tóc có lẽ không như nó mong đợi.
- Nè, lẹ lên mấy đứa, chưa làm xong thì xíu quay lại làm cũng được mà.
- Dạ...
...
Hai đứa nhảy lên xe, hắn vội ngó xuống bánh xe phía sau.
- Ừm, có vẻ như không bánh xe không non hơi cho lắm.
- Sao thế?
- Ah, chả là tao toàn đi một mình nên không để ý vụ bơm xe, nên có mày ngồi lên là phải coi lại không lại bị thủng lốp.
- Ừ, nhìn chắc không sao đâu.
- Hì, đi nào...
...
Giờ tan tầm, con đường ra khỏi cổng tòa nhà đông nghịt. Hắn cẩn thận đi qua đám xe đạp đang đi nghênh ngang giữa đường xếp thành hàng ngang thật bất cẩn.
- Ồ, lại đổi nữa rồi à?
- Hả, cái gì đổi mày?
- Ah, không có gì, là đám hoa ở cái khung phân cách đường đây này, cả đám dài được mấy bữa là đổi cái mới rồi. Nó còn chưa tàn đã bị bỏ đi rồi.
- Chắc cũng được một tháng đó mày, làm gì lẹ vậy.
- Có đâu, tao đi qua đây miết, hôm thì hoa hướng dương, được cỡ hơn một tuần, họ lại thế vào một dãy hoa mào gà, sau đó lại đổi sang một dãy hoa tím... Chẳng hiểu chúng bị bỏ đi hay không hay được tái sử dụng ở một nơi khác nữa.
- Ừ, mà mấy cây hoa đó là hoa ngắn ngày mà, chắc đến lúc phải bỏ đi thôi.
- Cũng đâu đến mức vậy đâu, thay đổi quá nhanh đi, nó còn chưa tàn, nhìn hôm qua còn tươi lắm, mà hôm nay lại đổi sang đám hoa trắng này rồi. Hình như đổi theo lịch ấy.
- Ừm, chắc vậy.
...
Bà tám mấy chuyện vẩn vơ, chiếc xe nhảy nhót qua đoạn đường gồ ghề mà hắn phải băng qua, để né đoạn đường đang bị tắc.
- Hô hô, giống như là đi leo núi ấy mày nhỉ?
- Haha...
Thằng bạn cũng hiếm khi nói chuyện dài, hơn một tuần nữa nó sẽ rời công ty để qua một công việc mới. Có lẽ cảm nhận đầu tiên của hắn về người bạn này, đó là ít nói, khá chăm chỉ và chu đáo. Nhìn cái đám cá bảy màu nó nuôi là biết, từ chuyện cá đẻ trứng phải vớt ra để trứng không bị ăn, rồi tùm lum thứ, nên cái đám cá của nó con nào cũng bụng bự thù lù, đàn thì càng ngày càng đông, toàn phải chia cho người khác nuôi hộ vì bể cá mini quá tải. 
Hắn thì chả bao giờ được như vậy, điển hình là đợt mua tép về nấu ăn. Thế chẳng biết hồn nhiên với ý nghĩ thế nào, thấy ông bạn có bể cá, nổi máu tốt bụng ném vào đó mấy con tép tuyển hàng bự và khỏe. Ấy thế xong mấy hôm sau quay lại nhìn, thì thấy đám cá của ổng chẳng còn con nào. Cuối cùng mới vỡ lẽ, đó là mấy con Tôm Tép nó ăn thịt cá, nó lấy càng đá vào mấy con cá, để chúng chết đi rồi ăn thịt.
Tẽn tò, nên sau lần đó hắn chả bao giờ có ý tốt bụng nào na ná vậy nữa cả.
- Hì, sắp đi rồi, buồn không?
- Có chứ sao không, ở đây không khí như một gia đình vậy, mới đó mà đã ba năm rồi mày nhỉ.
...
Hắn chợt im lặng,
Gió mạnh hơn khi đi qua con đường dọc sông Sài Gòn,
Hắn thở dài,
Cuộc đời thật lạ, đôi lúc một số thứ xuất hiện thật ngắn ngủi, cuộc sống vội vàng khiến mọi thứ khi nhìn lại chỉ như một câu chuyện đọc ở đâu đó, cũng như những đóa hoa kia, bị ai đó mang đi mất, chẳng hiểu được...
...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét