Hàn Quốc hay ở lại với những thứ đang dang dở...

Những ngày mưa của mùa hạ, Sài Gòn ướt át. Từ giữa trưa đến chiều tối, chốc chốc bất chợt, khiến cái khí của hơi nước ùa vào cơ thể lướt qua đủ làm rung người. 
Sẽ rất gần thôi, hắn sẽ rời khỏi nơi này, để rẽ sang một hướng khác, một con đường với đủ những thứ xa lạ. Có thể gồng mình để làm nhiều việc cùng lúc, rồi phá lên vui vẻ khi một tháng có tới mấy lần được chuyển tiền vào tài khoản, nhưng cũng phải đến lúc rời xa nơi này, để tạo những điểm vững chắc cho con đường mới kia. 
- Ừm thì, một cá nhân không thể mạnh đủ mọi hướng được, đến lúc phải focus vào một thứ rồi.
Hắn khẽ tì vai lên cạnh cửa, mắt khẽ nhìn những chiếc xe phủ áo mưa chạy qua lại bên dưới.
- Cạch.
- Ủa, N hả.
- Dạ.
- Này, chị gửi hồ sơ của em đi Hàn, project LTE của Sam Sung rồi đấy, đợt này đi hơi lâu, một năm lận.
- Chị ơi, em xin lỗi, em đang tính xin nghỉ để tập trung cho một số chuyện.
- Trời, sao vậy?
- Dạ, tại...
Hắn nói nhỏ nhẹ.
- Ừ, cứ cân nhắc rồi trả lời chị sau nha.
...
Hắn thở dài, có lẽ đến với ngành này là khoảng thời gian đi lạc dài, nhưng nó chẳng phải là một bức tranh với hai màu đen trắng. Ở đây với nhiều thứ thân thuộc, những thứ gần gũi như một gia đình. Gần bốn năm với những nụ cười, những lo toan, những trò quậy, đôi lúc lại sến súa bên những cây đàn gỗ, ngó lại thấy khóe miệng đang cười mỉm.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, in lên cửa kính từng vệt dài như nước mắt. Mùa hạ đôi lúc ngó thật buồn, cái thứ nghe phải gắn liền với biển xanh, mây trắng, tưởng như sẽ nồng nhiệt như nắng hạ, nhưng đôi lúc nó lại trầm hơn cả cái mùa nghe như buồn bã, cái mùa của lá vàng rụng.
- Haizz, 28 tuổi rồi. Đã không còn thời gian nhiều để du ngoạn nữa, cố lên nào.
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét