CÁI CÂY...

...
Nhắm mắt, mặc cho mọi âm hưởng xung quanh, sẽ thấy cuộc đời như một cái cây, nếu ta đứng yên, thời gian sẽ là cơn gió, thổi rung rinh đám lá, như gió vẫn làm với mái tóc.
Cái cây đó, nụ cười, lặng lẽ và nhạt màu như vậy. Hơn một năm, ngó cứng cỏi trong những trận mưa lớn, đôi lúc lại lặng lẽ phơi mình dưới ánh hoàng hôn, thoáng qua, lại trông có vẻ tự do thoải mái.
Những đứa trẻ sẽ hay than vãn này nọ đủ điều, nói những thứ chúng chẳng bao giờ dám nói. Làm xàm, nhiều chuyện với những đổi thay, mới mẻ của cuộc sống.
Hơn một năm, cái cây, lặng lẽ quá khứ như nguồn động viên để mình tiến lên phía trước.
Từng bước, từng bước, ngày ngày đổ đủ loại thức ăn xuống để nuôi bộ rễ của mình thật lớn, để không là một loài cây rễ chùm, sống như ai đã từng hi vọng mình trở thành như vậy.
- Sẽ không có hời hợt thật chứ?
- Hì, lâu lâu chợt thấy ta thật lười, thật muốn bùng lên, quẳng hết việc sang một bên và sống thật lười biếng.
- Haha, nói thật buồn cười, hồi nhỏ sợ bị mắng, còn giờ muốn nghe lời trách mắng thật khó.
- Chà, còn đống việc còn nợ, và cả deadline thứ 2 nữa.
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét