Tạm biệt...



Ai đó đã từng nói...
... những gì mà ta cho là nặng nề nhất thường được chọn để làm ký ức,...
Sao lại nặng nề, chẳng phải một cái gì đó đẹp đẽ được chọn chẳng phải tốt hơn ư...
Đăm chiêu một chút, rồi thì cũng bỏ ngay cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy ở một nơi nào đó, lúc nào đó mà hắn cũng chẳng nhớ nữa...
Hình như là một câu nói lượm nhặt ở đâu đó, lúc hắn con siêng lang thang trên các blog 360 cũ...
Nghe cũng thật lạ, nhưng giờ hắn mới cảm thấy...
... được cái cảm giác nặng nề trong cái câu nói ấy...
...
Tạm biệt nhé...
Tạm biệt những gì đã cho là tốt đẹp...
Chào người bạn thân thiết...
Hãy rời xa nơi này và cố gắng thật tốt nhé...
Tao vẫn sẽ nhớ về những ngày ấy...
Cái ngày mà lúc nào hai đứa cũng chí chóe như hai cục nam châm cùng cực...
Nhớ cả những buổi chốn tiết đi đánh billiards chiến thắng cười tít mắt...
Rồi thì cũng có đôi lúc chạch chọe nhau ỏm tỏi như hai đứa con nít chỉ vì những chuyện không đâu...
Đúng là nhớ thật...
Lâu rồi tao cũng không còn chơi cái trò ấy nữa...
Ở ngôi trường này chẳng có ai chơi được như mày cả...
Đúng là một đối thủ truyền kiếp...
...
Mà thôi chẳng nhắc đến nữa...
Gõ thêm một chút chắc cái bàn tay nặng nề này chẳng đủ sức để nhấn phím export bài này nữa đâu...
Thôi tạm biệt mày nhé...
Tạm biệt người bạn của tôi...
Nhớ giữ gìn sức khỏe...
Và hẹn gặp lại...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét