Mưa và Chopin...

Mất điện...
Mặt hắn trông ỉu xịu...
Cái quạt thân thương cũng chẳng buồn quay nữa...
Mệt mỏi...
Hai tiếng sau, mưa...
Mưa đến nhẹ nhàng lúc hắn còn đang thiếp đi trong những cơn mơ dịu nhẹ...
Rồi khi hắn tỉnh dậy, mưa vẫn còn ở đó...
Róc rách phía trước cửa phòng...
Mở rộng cánh cửa...
Uh, hình như là phòng mình chưa bao giờ mở cửa một cách rộng mở như vậy thì phải...
Cũng chẳng biết nữa, không hiểu sao lúc nào hắn cũng đóng cửa kín mít...
Chúng chỉ được mở mỗi khi phòng mất điện, và mỗi lúc như thế nếu nếu ai đó trông thấy một tên nhóc ngồi gần cửa ôm cái gối, trông có vẻ đang tận hưởng một điều gì đó thì chắc có lẽ đó là hắn...
...
Oh, nhìn ra ngoài...
Những giọt mưa kia rơi xuống xếp thành hàng trước cửa phòng hắn trông thật lạ lẫm...
Thích thật...
Mưa mà nghe Chopin vẫn là nhất...
Tiếng nhạc trong vắt trong cái căn phòng phủ đầy mầu đen của buổi tối...
Hắn thích cái cảm giác này quá...
...
Hix...
Ngồi một hồi mới để ý!
Sao có mình phòng mình mất điện hông vầy kìa...
Chạy lon ton ra hỏi chị mới biết buổi chiều hình như điện có trục trặc nên có lẽ cầu giao điện tự động đóng lại...
Hix...
Vậy mà ngồi từ nãy tới giờ...
Thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét