Bong bóng nước...


Mưa...
Buổi sáng rơi từng hạt xuống nền đường từng giọt nặng buốt...
Mặt đường kia nổi lên những bọt không khí, bên trong có chút trống trải...
Mưa nặng hạt...
Bong bóng nước bắt đầu xuất hiện nhiều hơn... chợt nổi lên và rồi chợt tan biến...
Mưa từng trong ký ức, mưa lạnh khiến ai đó muốn được che chở...
Núp vào tấm chăn mỏng chỉ để cố tìm kiếm một chút ấm áp...
Và để rồi khi ấm áp ấy sưởi ấm trái tim kia thổn thức...
Hắn thiếp đi, hệt như những đứa trẻ mệt mỏi sau những trò chơi quậy phá...
Mưa lớn...
Mưa đập lên mái hiên từng giọt ồn ào, át đi cái bản nhạc violin buồn trong phòng hắn...
Nhìn ra ngoài, khắp tất cả dãy nhà tất cả đều đóng kín cửa...
Con đường cũng vắng ngắt...
Và dường như chỉ có mưa một mình...
Mưa buồn một lúc, chợt rơi chậm dần rồi tắt hẳn...
Bầu trời lại xanh trở lại, hệt như chưa từng có những đám mây mang cơn mưa kia qua...
Tiếng xe cộ cũng bắt đầu nhộn nhịp trở lại...
...
Tất cả đến rồi đi thật nhẹ nhàng,...
Hệt như ký ức của thời tuổi thơ kia man mác...

1 nhận xét:

khiconwaithu nói...

Pác Siro..

Đôi khi che ava của pác lại, đọc blog của pác, waithu nghĩ pác là con gái..

Nội tâm và khép kín...

Đăng nhận xét