Hối hả...



...
Hôm nay mưa hiền, mưa không bắt nạt hắn...
Mưa đợi hắn vào trong xe bus rồi mới chút những giọt nước đầu tiên xuống mặt đường phẳng lặng...
Lặng ngồi xuống, hắn bắt đầu thấy những hạt nước kéo dài trên ô cửa kính...
Những tia nước kéo dài bắt đầu nhiều dần rồi phủ kín đi tất cả... 
Hai bên đường mọi người chạy qua lại hối hả, cả mấy đứa trẻ con cũng bắt trước chạy theo trông ngộ nghĩnh...
Hắn nhoẻn miệng cười...
Mưa đến nhanh quá...
Chẳng chịu để ai làm xong tất cả...
Bên đường, một cô bé có vẻ thích thú khi áo mẹ bị mưa làm ướt... cười khúc khích...
Mưa...
Hai phía những chiếc ô đủ mầu sắc phủ kín vỉa hè thật rực rỡ...
Thỉnh thoảng vẫn có người thân hình ướt át rảo bước lặng lẽ trong mưa...
Lạnh lẽo...
Chà mưa lớn quá...
Chẳng nhìn thấy thấy gì bên ngoài cả...
Thôi, không quan tâm nữa...
Hắn nhắm mắt lại, và bắt đầu cảm nhận cái ướt át của những bản nhạc violin sâu lắng...
...Ôi, tuyệt thật...
...
Mưa ngớt dần...
Hai bên đường nước chảy xối xả...
Tới trạm...
Mọi người lên xe băng qua những con suối dưới lề đường trông như đang diễn một vở kịch hài hước...
Có cô bé rón rén sợ ướt quần bước qua, và rồi một chiếc xe máy đi qua làm vỡ òa đi tất cả...
Nước mưa hòa cùng nước mắt...
...
Tutu...
Tiếng còi xe bus lớn như một tiếng thét của một đoàn tầu hùng vĩ...
Lướt băng qua những vũng nước, rẽ làm hai phía rìa xe trông tuyệt đẹp...
Khoái chí...
Bác tài xế trổ hết tuyệt kỹ, lướt qua một vũng nước lớn... rẽ ra một nhánh nước khổng lồ... phủ đầy cả một đám xe máy đi bên cạnh... rồi vừa cười vừa xin lỗi rối rít...
Đúng là mưa lớn có khác, mọi thứ thật xa lạ...
...
Le Van Viet street... con đường của những con người năng động...
Nước lớn...
Dòng người xe máy, tự xuống đường dắt bộ bắt đầu đông dần, trông ngộ ngộ...
... những chiếc xe lười biếng vô cảm...
Bỏ mặc người chủ của nó dắt đi trông nặng nề khó tả...
... Oh! Bên kia đường...
Những cô bán hàng thời trang không khách, nhanh tay tát nước trông có vẻ rất miệt mài...
Được vài nhát, lại đứng lên cười có vẻ mãn nguyện thích thú...
Bên kia một chút...
Chủ tiệm vàng lại tỏ vẻ hậm hực vì sàn thấp khiến cửa tiệm biến thành cái ao, bước qua bước lại bì bõm...
Ông chủ tiệm thuốc tây cao tay hơn, lấy xô ra múc...
Thở hổn hển...
Chốc chốc, có chiếc xe lớn đi qua, ông lại thở dài buồn bã...
Phải chăng mưa lớn vầy thì xe cứ ở nhà đi chứ...
Ra làm gì nữa...
Chẳng ai trả lời...
Dòng đời cùng dòng nước cũng lặng đi dưới dòng người in lên lòng đường đầy hối hả...
...
Chà...
Sắp đến lượt mình rồi...
Xuống xe nữa là y như họ luôn...
Ôi, cuộc đời...

1 nhận xét:

Đăng nhận xét