Đâu phải mùa thu...

...
Chiều buông...
Những cơn mưa lạ khẽ ùa qua những làn gió khô rát của mùa hè đang đậm dần chút sắc đỏ...
Rải rác khắp chốn như muốn làm dịu đi chút gì đó nặng nề đang phủ lên những mảnh đường cô quạnh...
Nhưng đó chỉ là một chút, một chút gì đó dịu nhẹ thoảng qua...
Cuộc sống vẫn thường ồn ã theo cái thú riêng của nó, và rồi tất cả lại trở về với những gì vốn có...
...
Hắn gẩy đi gẩy lại những chiếc lá khô phủ đầy con đường thành những hình thù gì chẳng biết...
Những cơn gió của buổi chiều muộn vẩn vơ trên những tán lá cho thêm chút trong lành của một ngày gần tắt. Ngôi trường cạnh đó vắng lũ trẻ, chợt thấy yên bình lạ. Mỗi ngày qua đó, là những chuỗi ồn ào tưởng chẳng bao giờ dứt. Nhưng vào lúc này nó lại mang đầy vẻ trầm ưu, lạ lẫm. Không còn những tiếng cãi nhau, tiếng hò hét, tiếng cười đùa. Chỉ còn lại là những tán cây lớn đang đứng ruỗi mình dưới ánh hoàng hôn đầy sắc đỏ...
Uhm...
Có lẽ ngày xưa dưới những tán cây này là cả một chặng đường dài ký ức. Hắn vẫn nhớ ở trường cũ của hắn cũng có rất nhiều cây lớn, và quả cây xà cừ là thứ mà lúc nào cũng khiến cho Cank và Chok chí chóe. Tụi nó lấy thứ cứng như đá ấy để đá đi đá lại với cái kiểu trò chơi theo luật kỳ cục mà tụi nó cho là bóng đá. Và đó cũng là hai đứa bạn gần như duy nhất của hắn từ thời cấp một. Cank là đứa quậy và láu lỉnh nhất nhóm. Hắn cũng chẳng nhớ là từ lúc nào hắn chơi thân với Cank dù rằng tính nết thì trái ngược hết cả. Chok thì khác hẳn, ở nó có một chút trầm lắng, có lẽ bởi bố nó làm hiệu trưởng trường cấp I và cái không khí nghiêm túc của gia đình khiến tính nết nó cũng dịu hơn. Cả ba đứa chơi chung với nhau mười mấy năm, và rồi khi lớn lên cũng đến lúc mỗi đứa phải đi về mỗi ngả. Uhm, không phải là mỗi ngả mà chỉ là hai ngả. Làm hồ sơ thi đại học, Cank và Chok chọn quân sự, còn hắn thì lại chọn BK. BK được một năm và giờ là ở PTIT chứ không phải là một trường kiểu như KT. Cuộc đời thật lạ, cứ đưa đẩy và rồi giống như có duyên với một cái gì đó, sẽ mãi quanh quẩn mãi chẳng bao giờ rời xa cả...
Hắn chợt thở dài theo từng cơn gió nhẹ...
...
Chút vẩn vơ chợt vụt mất khi đâu đó chợt thoảng qua từng âm trầm bổng với cái chất giọng mang chút khàn lạ của Louis Armstrong...
Cơn gió khẽ buông qua, đẩy những chiếc lá khô ngổn ngang lăn tròn trên đất. Bỏ lại từng chút thu buồn nơi hạ vàng đang trải dài sắc lá buông...
...
I see trees of green, red roses too...
I see them bloom for me and you...
And I think to myself, what a wonderful world...

I see skies of blue and clouds of white...
The bright blessed day and the dark sacred night...
And I think to myself, what a wonderful world...

...

1 nhận xét:

Đăng nhận xét