Chuông gió...

...
Cơn mưa mùa hạ vội vàng ùa tới, ồn ào từng nhịp phía bên kia cánh cửa...
Từng giọt nước theo những cơn gió vội vã, vỗ mạnh vào mạn tường nghe vỡ vụn...
...
Thật hùng vĩ...
Bên còn chẳng còn thấy gì ngoài một mầu đen xạm...
Một mầu đen xạm đến một cách ồn ào làm dịu đi chút gì đó hùng vĩ từ giọng hát của mấy tên phòng bên cạnh đang cố leo lên từng âm vực mang nỗi lòng say đắm....
...
Hơi lạnh đâu đó bỗng chợt lan tỏa...
Hắn ngả mình, ôm chầm lấy cái gối...
Và rồi như đang tận hưởng một chút gì đó từ những giai điệu piano nhấp nhô, trầm bổng. Hắn chợt nhận ra cái hơi mưa lành lạnh kia đã làm hắn sụt sịt...
Hix...
Giờ thì sổ mũi y như con nít...
Chợt thấy thất vọng...
...
Một chút...
Một chút...
Cơn mưa kia ồn ã một chút rồi tắt hẳn, nhưng cái bệnh sụt sịt mới ghé thăm kia thì dường như hãy còn thân thiết lắm...
Hắn thở dài, mặc bộ quần áo với bộ dạng mệt nhoài rồi rời bước...
Hít một hơi thật sâu...
Hắn chợt nhận ra cái cảnh vật trong suốt này, cái cảnh vật sau mưa yên bình, có pha thêm một chút ẩm ướt này thật khác... 
Quyện vào đâu đó phía bên kia con đường xưa cũ, vang lên từng tiếng leng keng, nghe lảnh lót...
Cái con đường chẳng tiếng động ồn ào, chợt nhún lên từng âm thanh như muốn níu lại từng khoảnh khắc...
Cái khoảnh khắc mong manh...
Khẽ vụt qua... rồi bị mũi của hắn đẩy dần vào quên lãng...
Uhm,...
Là chìm vào quên lãng...
Cuối cùng cũng chỉ là...
... một cơn gió...
Thoáng qua...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét