Tôi đi tìm tôi...


 Tôi đi tìm tôi, giữa mùa lá rụng...
Giữa muôn ngàn sắc, lẫn chút tàn phai...
Tôi đi tìm tôi, phía mùa đông giá...
Lạc giữa muôn trùng, lạnh chút sớm sương...
...
...
Haizz...
Buổi chiều nào cũng thấy thằng Cường đá đi đá lại cái quả cầu kỳ cục, thật chẳng hiểu nó đang nghĩ gì nữa. Có gì đâu mà không đá được chứ...
- Xê ra, để cậu mày đá cho! Hắn làm giọng nghịch ngợm...
Bịch...
Bịch...
...
Èo, rớt mất rồi. Cậu được có hai cái àh!
Hắn làm bộ lấp liếm.
- Ơ, tại ta không quen chứ bộ...
Hắn lại cố đá thử lần nữa...
Lần này cũng chẳng khá hơn, hắn đá được ba cái...
Haizz...
Trò này thiệt tình...
Mày thử đá lại cho cậu mày xem nào...
Bịch, bịch, bịch...
...
Oh, được 22 cái lận...
- Sao hay vậy kìa, mặt hắn ngó ngô nghê...
Oh, mà nghĩ từ hồi nhỏ đến giờ, hắn toàn chơi những môn thể thao sử dụng tay nhiều hơn. Và đây lại là trò dùng chân...
Haizz...
- Thôi, tha cho tụi mày đó...
Hắn nghoe nguẩy bước về phòng...
Thằng cường thấy vậy cũng bước theo hắn. Vào phòng, hắn nằm tản bộ còn thằng cường lại mải mê vói quả cầu đủ mầu sắc đang lên xuống...
- Ủa, mà sao dạo này thấy mày toàn đá cầu không vậy. Thường thường cậu mày có thấy mày đụng tay đụng chân vào việc hay chơi trò gì đâu!?
- Ah, con sắp thi nên mới vậy áh!
Oh, vậy àh!
Hắn chợt tưởng tượng ra hình thù cô giáo dậy thể dục của thằng Cường đang cầm một sợi dây da, quất quất xuống đất. Phía dưới là thằng cường đang sợ sệt và đá cầu trong bộ dạng thấp thỏm...
- Èo, thật khổ cho mày quá! Hắn tỏ vẻ cảm thông.
- Ơ, sao cậu lại nói vậy!?
- Ah, thì tao thấy mày lúc nào cũng than vãn về môn thể dục nên mới nói vậy thôi mà... Hắn làm bộ đắc ý.
Thằng cường cũng chợt hiểu ra cái ý nghĩ sâu xa của hắn nên cũng cười nắc nẻ...
- Thôi, cố mà tập đi. Kẻo rớt thể dục thì lại bị mẹ mày mắng cho đấy.
- Hihi, cái đó thì cậu khỏi phải lo. Môn này con nghĩ con sẽ qua.
Oh, có vẻ như nó nói không phải không đúng. Nó đá cũng được lắm mà... Ơ nhưng sao mình lại đá tệ vậy nhỉ!? Hắn chợt tỏ vẻ thất vọng.
Thằng cường như nhận ra vẻ thất vọng ấy, nó bắt đầu giảng giải cách đá cầu...
...
Oh, thì ra là vậy...
Hắn đã đá khá hơn được một chút...
Có vẻ như điều ấy khá hiệu quả...
Tự nhiên thấy khâm phục thằng nhỏ, một lần khâm phục hiếm hoi trong những lần nó sang hỏi những bài tập toán đáng thất vọng...
Èo, cũng được đó... Mà sao mày nghĩ ra hay vậy!?
Ơ, con chỉ nghĩ là nếu làm như vậy khi đá sẽ thoải mái hơn và chuẩn xác hơn...
Ờ nhỉ, việc này đơn giản là vậy thôi mà. Đâu cần phải phức tạp lên như vậy chứ!
Hắn chợt nhoẻn miệng cười cho những suy nghĩ vẩn vơ về một điều gì đó xưa kia có vẻ là ngờ nghệch...
- Cậu cười gì vậy!?
- Ah, không có gì...
- Có đôi khi mọi chuyện cứ nghĩ đơn giản một chút cũng thật tốt, và có lẽ đó cũng chính là điều mà lâu nay cậu mày đã vô tình bỏ quên...
Thằng Cường như chẳng hiểu chuyện gì, mặt nó tỉnh bơ rồi lại quay sang đá cái quả cầu sặc sỡ qua qua lại lại...
Hắn cũng ngả mình xuống chiếc gối...
Nghĩ miên man về một điều gì đó...
Vẩn vơ trong tiếng violin đầy vẻ day rứt...
...
Đâu đó vẫn rộn lên từng nhịp...
Từng nhịp, đều đều, qua lại...
Đẩy thêm chút ký ức vu vơ...
Chợt thấy mong manh...
Thổn thức...
...

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

đúng rồi, ta thấy ta trong chính ta...cám ơn bài đọc cùng tâm trạng và dòng nhạc nền khiến dòng xô bồ trong tôi nhẹ nhàng hơn...

Jeremy Nguyen nói...

^ ^

Đăng nhận xét