Để mưa phai dấu...

...
Nắng xõa vai em, từng hàng tím đỏ...
Phủ bóng nhân gian, gối tựa sắc nồng...
Tóc ngắn em mang, buồn vương bờ cát...
Thoảng chút bâng khuâng, khuất bóng ai về...
...

...
Mùa xuân bỏ đi,...
Và mùa hạ kia cũng vừa kịp tới...
Từng ngọn gió lạ mang hơi thở khô rát thoảng qua, cuốn đi cả chút nước cuối cùng bên cửa hạ. Cái nắng nóng râm ran buông qua từng bờ vai mệt mỏi, chỉ còn lại tiếng thở dài ấp ủ phía dưới những tán ô nhỏ xinh cô quạnh...
Có lẽ cái nóng ấy là nỗi niềm nhớ nhung, những cơn mưa thuở ấy...
Là những tia nắng mềm đang cố kiếm tìm điều gì đó xa vời, vô vọng...
Còn lại là, biển trời xanh chẳng có chút mây mù...
Có lẽ vì nó đã cố để chất chứa hết những niềm hi vọng...
Mùa đông, nắng tràn đầy ấm áp. Còn vào mùa nắng, hạ lại nhớ những cơn mưa...
...
Phía con đường vắng...
Ai đó rảo bước trên con đường quen, ngó loạng choạng...
Tưởng nghĩ chút ước mong, mùa xuân kia rồi cũng sẽ thấp thỏm quay về. Nhưng cái nóng kia là vô bờ bến đỗ, dù rằng gió có xua đi nhưng vẫn còn đâu đó chút ngột ngạt nơi tâm hồn thổn thức...
...
Một chút đợi chờ nơi cơn mưa ùa tới...
Và rồi tất cả vỡ òa trong tiếng sấm bỗng chợt ồn ào...
Mưa xõa lên đôi môi từng dòng mát lạnh...
Thoảng thêm chút ký ức của từng phút bâng quơ...
Và cả những kỷ niệm, in từng dòng thân thiết...
Nhưng...
Có lẽ đó là chút xa vời...
Một chút xa vời, chưa bao giờ gần gũi...
Thôi...
Hãy cứ để cho mưa...
Phai dấu...
... chút tàn phai...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét