Chút hồng phai..

...
Đâu đó có bước chân uể oải tiến lại gần...
- Bốn ngày được nghỉ, đi chơi mệt vậy cơ àh?
Suneo bỗng nẩy dựng...
- Chơi cái gì chứ, tao về nhà mà phải chạy bàn mệt phờ luôn chứ chơi gì!
- Oh, vậy hả?
Mặt hắn phảng phất chút ngô nghê. Nhà Suneo có một tiệm phở và bốn ngày nghỉ này chắc phải ở nhà trông tiệm nên mới uể oải như vậy...
Và cứ như để tôn thêm một chút gì đó nặng nề. Suneo buông mình sóng xoài xuống mặt bàn, tỏ vẻ mệt mỏi. Khẽ nhắm mắt lại như đang muốn hưởng một chút gì đó bình yên sau những ngày phải tất tưởi. Chút bình yên nhỏ bé ấy bỗng chợt phủ khắp, bỏ lại đó là một quang cảnh hoang tàn khi đâu đâu cũng thấy cảnh nằm ngủ la liệt, cái quang cảnh kỳ cục vẫn thường thấy vào mỗi buổi ra chơi...
Hắn chợt thở dài...
Một năm nữa  thôi và rồi tất cả những khoảnh khắc này sẽ chỉ như một giấc mộng mang đầy vẻ hư ảo. Tất cả đang dần kết thúc, và rồi sẽ chẳng còn thấy cái vẻ hơn thua trẻ con của Suneo, cái kiểu nói chuyện ngồ ngộ của Xuli, những trò quậy phá của Daien, chút thật thà của Sơn mập, Khai - flirtatious,...
Tất cả rồi sẽ chỉ còn là một chút gì đó mà người ta vẫn thường gọi là kỷ niệm...
Một chút kỷ niệm của một thời cắp sách...
Một chút nhớ nhung...
Một chút hoài niệm...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét