Để gió cuốn đi...

...
Ngày nghỉ,...
Và rồi thì cũng chỉ biết lãng phí cái thời gian rảnh rỗi ấy để ngủ nướng, cái mô típ ấy cứ lặp đi lặp lại khiến ai đó cũng phải cảm nhận thấy cuộc sống này có chút gì đó tẻ nhạt...
Hôm nay khác hơn một chút, chẳng phải là vì đồng hồ hay là việc hắn tự dậy sớm, mà là vì có người đến khua hắn dậy...
Uhm, đó là vào lúc sáng sớm, lúc mặt trời hãy còn ở lưng chừng trời và rồi Suneo gọi điện đến bảo sẽ đến thăm hắn...
Oh, cái thằng này lạ thật. Chắc cũng phải gần một năm rồi nó chưa qua lần nào...
...
Cộc, cộc...
Nó bước vào, với cái bộ dạng mệt nhoài rồi bay ngay lên cái giường của hắn. Để rồi cuối cùng như một con mèo mun lười biếng đang cuộn tròn theo cái thế kỳ cục. Nó chợt tỏ vẻ ngạc nhiên, đếm và nhìn chăm chú mấy bức tranh đang ngổn ngang trên tường của hắn...
- Oh, mày lại vẽ tiếp àh, lần này nhiều bức mới nhỉ?
- Uhm, chỉ là nghịch thôi, và cũng lâu quá rồi mày không qua đây mà. Hắn nói với giọng có chút ngái ngủ...
Nó chợt lặng yên một chút như đang nghĩ ngợi về một điều gì đó...
- Ah, dạo này chuyện đó của mày sao rồi. Tao cũng có nghe nói qua, hình như không được tốt cho lắm...
- Uhm, thôi rồi...
- Lại thôi àh. Hắn nói với giọng điệu có chút lo lắng...
Nó không nói nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được một chút gì đó từ cái ngữ điệu ấy. Nó không phải là một đứa tệ, nhưng có vẻ như tất cả đều như thể một điều gì đó mang đầy vẻ lận đận trong chuyện tình cảm. Uhm, là cuộc sống mà...
Hắn vội đổi không khí, quay sang hỏi nó vu vơ về mấy bài tập sắp phải hoàn tất. Hắn chợt nghĩ có thể những điều ấy sẽ làm ngắt đi được cái chuỗi dòng suy nghĩ đầy ưu tư ấy...
Và còn hơn những điều ấy, vu vơ một chút mấy chapters và mọi chuyện lại ồn ào khi nó chợt quay sang say sưa khoe cái tài khoản Gunny high-level của nó.
Hihi, cái thằng này thật tình...
Lúc nãy mới vậy mà giờ...
Lắm lúc nghĩ cũng thấy nó như đứa con nít, thật vô tư, thật thoải mái. Và dường như chẳng bao giờ phải lo nghĩ chuyện gì cả... 
Và có lúc thì lại...
Uhm...
Mọi chuyện thật là...
...
Hắn chợt trở mình...
Hít một hơi thật dài như muốn cảm nhận một điều gì đó mới mẻ...
Đâu đó phảng phất từng khúc hát tựa nỗi lòng vẩn vơ đâu đó...
Cho thêm chút vu vơ, man mác...
Phủ đầy nơi...
... căn phòng nhỏ...
...
I will be, all that you want...
And get myself together...
Cause you keep me from falling apart...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét