Immortelle...




Đã 4 năm rồi, quãng thời gian dài trôi qua tưởng chừng thật ngắn ngủi…

Và nó đã sống như chính cái tên gọi của nó, loài hoa bất tử…

Cái loài hoa mà khi ai đó chạm vào họ tưởng nhầm là cánh hoa nhựa, tưởng lầm là cái thứ vô tri vô giác, nhưng lại chứa chan bao kỷ niệm…

Kỷ niệm từ cái thời bồng bột, cái thời vui vẻ của trẻ con, cái thời còn khóc thút thít vì lúc đó trái tim hãy còn bé nhỏ lắm…

4 năm, và lần đầu tiên mình rời xa chúng…

Nơi ấy không còn chúng nữa, và để rồi mình chợt thoảng nghe thấy lòng buồn nhẹ… pha thêm chút trống trải nơi kia…

Đã rời xa nhưng hãy vui lên nhé. Vì nơi này có khoảng trống nơi ngươi…

Và xin đừng để giọt sương rơi trên lá… Nơi xa có buồn xin hãy để cánh hoa vui…

Uhm.. Phải ráng lên nhé, những đóa hoa bé nhỏ của ta…

1 nhận xét:

Anonymous nói...

lớn oì cũng khóc đc chứ sao đca. đca đoc "cho tôi xin 1vé về tuổi thơ" chưa? trẻ con thi thik làm ng lớn, còn ng lớn thì luôn mong rằng mik mãi chỉ là trẻ con.
những năm tiếp theo trong cuộc đời, đca lại sẽ có những bông hoa bất tử để giữ gìn...

Đăng nhận xét