Để gió cuốn đi...


Cứ để em ngồi đấy, bên dòng sông cát trắng...
Nơi em biết, chiều muộn giọt sương rơi...
Rồi để em nằm xuống, nhìn bầu trời xanh biếc...
Nơi mây đến, chợt mưa buồn ngang qua...
Cứ để cho mưa khóc rồi tâm hồn nhẹ bớt...
Khóc xong rồi, trời lại bừng sáng tươi...
Cứ mặc trời xanh thế, ta ngả lưng một chút...
Thoảng chút buồn, thoảng chút nhớ mưa ơi...

Cứ để gió cuốn em đi đến nơi, có nắng cùng hoa vàng nở rộ...
Nơi em đến sẽ thật đẹp biết bao...
Cứ để mây mang em đi đến nơi vùng đất lạ...
Nơi em đến chẳng còn chút bâng khuâng...
Cứ để em lang thang trên những con đường vắng...
Nơi em biết có bóng nắng bên em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét