Chuyện vẽ vời lung tung...


Ngồi rảnh rảnh lại tập vẽ, nguệch ngoạc mãi mới ra được cái hình có outline tàm tạm này. Tự nghĩ với cái tần suất vẽ một năm được vài lần thế này nên mãi cũng chẳng biết khi nào mới được giống mấy anh chàng ngồi tỉa mấy tuần trời những mái tóc như thật, thế vẩn vơ rồi nhớ đến mấy chuyện từ thời nảo thời nào chẳng rõ.
Hồi nhỏ, một đứa trẻ nhút nhát, bị chị hù miết sợ bị bắt cóc nên chẳng dám đi đâu. Ở nhà chỉ loanh quanh với việc đọc truyện tranh, chơi với quả bưởi nhỏ trên cây rụng xuống rồi tưởng tượng đó là trái bóng. Mỗi lần đá đi đá lại là con chó Mic thấy vậy ùa vào cướp bóng liền, đá đi đá lại thấy hoài ko thắng được nó, thế là cầm quả bưởi chạy lòng vòng quanh sân, thấy vậy đang trên đà thắng thế nên cũng lùa theo sủa inh ỏi phía sau. Được một hồi mệt quá, bị nó bay lên giơ hai chân trước chồm vào người, suýt té.
. . Miết rồi cái động tác ấy quen đi, nên chỉ sợ mỗi lần trời mưa, cắp cái cặp trên lưng đi về, vừa mở cổng là anh chàng ùa chạy từ nhà bay lên "in ngay hai dấu chân lên cái áo sơ mi trắng". Bị chửi, nhưng chắc ảnh khổng hiểu nên cứ ngoe ngẩy đuôi rồi cụp tai xuống làm mặt ngố ngố chẳng hiểu.
- Hì, cũng bao nhiêu năm, rồi tự nhiên chẳng còn nhớ mày có đám lông hoe vàng trên mặt như những chú chó khác cùng loài ko nữa, chỉ nhớ ánh mắt bình thường của mày có gì đó buồn. Mỗi lúc như vậy tao thường vuốt vuốt vào cái cổ, chẳng hiểu có nghĩ tao là nhân viên massage miễn phí không mà thấy nằm xoãi chân ra, đầu ép dẹp xuống đất, mắt ngó nghiêng ngây ngô, cái tai cụp cụp như đang hưởng thụ vậy.
...