Ta đi tìm cơn gió...

...
Chút vô ưu...
Ta không cần gì cả...
Chút tơ lòng...
Chẳng vướng bận đến ai...
Tháng ngày trôi...
Ta đi tìm cơn gió...
Vì bụi trần...
Đã phủ khắp tim ta...
...

Gió thoảng đi trong cái buổi chiều hè đã dịu dàng đi đôi chút...
Ở đó...
Vẫn là cái dáng vẻ gầy gầy, pha lẫn chút khắc khoải...
Một làn tóc trông chênh khẽ đu đưa trên cái nền đã phủ đầy mầu trắng...
Một ánh mắt vô sắc...
Lặng nhìn cuộc đời tẻ nhạt đang chảy xiết qua từng tháng ngày dài mệt mỏi...
Chẳng bao giờ phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng cái niềm kiêu hãnh lại là sự cô đơn phủ khắp...
Có vợ và con nhưng...
Ông chỉ có một mình...
Đôi lúc lang thang đâu đó nhưng chỉ là để cho cái quãng thời gian buồn chán này bớt đi chút phiền muộn...
Và tất cả cũng chỉ tựa như những viên sỏi bơ vơ điểm trên từng dải dài cát trắng...
Tất cả chỉ là những ngày tháng trống trải...
Và có lẽ điều đó sẽ càng tệ hơn, mỗi khi ánh mắt ấy thoáng nhìn thấy một gia đình nào đó chợt... hạnh phúc...
Chắc ai cũng cảm nhận được điều đó, mà chẳng cần nhìn vào cái đôi mắt ưu buồn ấy...
Cái cuộc sống hỗn độn đã khiến họ thật lẻ loi...
Thật lạc lõng giữa những cơn sóng chiều ồn ã...
Chỉ còn đâu đó...
Những ký ức nhỏ bé...
Những ký ức của một thời để nhớ...
Những ký ức mà trong đó có lẽ sẽ sưởi ấm phần nào trái tim đang nguội lạnh...
Chút hồi tưởng...
Chợt thấy ứa nghẹn...
...
Cơn gió chiều vẫn thổi...
Vẫn đâu đó...
Vẫn cái bóng dáng gầy gầy...
Lặng lẽ nhìn cuộc đời...
Nhìn về phía xa xăm...
Phía những con đường...
Bụi bay...
Trông... mờ ảo...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét