Ngọn nến trong đêm...

Ánh sáng vụt tắt...
Căn phòng chợt chìm vào nơi màn đêm lạ lẫm...
Tất cả hệt như mỗi lúc hắn cuộn tròn kín mít trong chiếc chăn ấm áp...
Rũ hết đi cái ánh sáng ồn ã, và cuối cùng còn là một mầu đen trầm, một mầu mang chút vẻ xa lạ...
Đâu đó chợt có tiếng thở dài...
Cái tiếng thở dài tựa như thể muốn rớt xuống nền nhà, một tiếng rơi nặng nề như muốn vơi đi một chút gì đó gọi là ồn ào của một ngày ồn ã...
...
Hắn rời khỏi phòng...
Lang thang trong cái ánh sáng yếu ớt phía ven đường đang tỏa ra đủ kiểu...
Buổi đêm mất điện, ngó thật lạ...
Ghé vào cái quán phở đang đầy ắp tiếng người ồn ã...
Cái khung cảnh khác hẳn với bên ngoài lặng lẽ...
Ở phía góc mỗi bàn đều đặt một cây nến đang bùng cháy thấp thỏm...
Trông hệt như thể tất cả những thứ lung linh, huyền ảo này là để dành cho một bữa tiệc sinh nhật của một ai đó vậy...
Và những cây nến kia đang chờ để rồi được thổi tắt...
Hắn chợt hít một hơi thật sâu, cố cảm nhận chút gì đó trong lành từ những cơn gió đêm vu vơ phảng phất...
Vệt trăng phía trên bầu trời kia sáng hơn thường lệ...
Cái vệt nằm giữa bầu trời...
Tỏa ra cái ánh sáng huyền ảo...
Nhưng có lẽ chỉ đến những lúc màn đêm thực sự là chính nó như thế này thì cái thứ tuyệt vời ấy mới chợt được để ý đến...
...
Cơn gió đêm thoang thoảng thêm chút miên man...
Khẽ rung rinh cái ngọn lửa nhỏ bé, đang treo leo trên cái dáng gầy guộc nghiêng ngả...
Trông như thể cái cơn gió lạ kia đang muốn mang theo cái ánh sáng khẳng khiu trên bàn ăn của hắn vậy...
...
Hắn cũng ngồi đó...
Miệng nhâm nhi cái vị có chút béo ngậy có lẫn một chút vị lạ trong cái không gian tưởng chừng như tất cả...
Cái không gian lung linh, pha lẫn chút nhè nhẹ, ấm áp...
Uhm...
Mất điện, nhưng có vẻ chúng cũng đâu đến nỗi quá tệ như mọi người tưởng tượng...
Hắn bắt đầu buông những dòng suy nghĩ vu vơ...
Thả cho chúng trôi theo những cơn gió, về một nơi nào đó chẳng biết...
Và rồi ùa chúng qua từng khóm cây...
Vụt qua những đám mây mờ mỏng rát...
Đến cái nơi chỉ có trăng và gió...
Cái nơi yên bình chẳng u buồn, u cảm...
Nhưng lúc hắn mải miết vỗ từng đôi cánh mỏng...

Cả khu phố bỗng chợt bừng sáng...
Đâu đó phía dưới nhân gian chợt reo lên từng tiếng ồn ào, tiếng hạnh phúc...
Cái ánh sáng nhỏ bé, lung linh chợt nhòa dần... khi màn đêm lui dần về từng góc phố nhỏ...
...
Cơn gió đêm vẫn phảng phất đâu đó...
Lẫn trong từng khóm lá nhỏ...
Khẽ vu vơ...
Cho thêm chút xào xạc...
Chợt mờ dần đi...
Dưới cái ánh đèn đường...
Mờ ảo...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét