Chút vẩn vơ...

...
Cái mầu đen xạm đến thật nhanh...
Và màn đêm cũng... dần chập choạng...
Con đường lất phất chút mưa phùn dù rằng trên bầu trời...
Những đám mây chỉ vương đâu đó một làn sương mỏng...
...
Ngày cận cuối tuần...
Một ngày có con đường và một chút vắng vẻ...
Cái ngày mà mọi người thường tự cho mình được cái quyền nghỉ ngơi, lang thang đâu đó...
Nhưng với hắn chúng chỉ là những ngày thường nhật...
Buổi tối rồi sẽ lại đi học...
Và rồi sẽ lại về nhà trong cái bộ dạng mệt nhoài...
Sẽ ăn một chút gì đó...
Và cuối cùng là ngồi ôm chiếc máy vi tính cho đến khi đôi mắt kia cảm thấy sự mệt mỏi...
Có đôi lúc hắn chợt cảm thấy cuộc đời này thật bình dị...
Bình dị đến mức nó mất đi cái điểm nhấn cần có...
Không một chút khác biệt...
Cuộc sống...
Xúc cảm...
Có lẽ được pha từ một chút...
Piano trầm lắng...
Một chút violin...
... lê từng khoảng dài... 
Và một chút...
... khắc khoải...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét