Bâng quơ...

...
Chà...
Buổi sáng mới ngủ dậy đã thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài trông thật tệ...
Mới ngó thấy đánh răng rửa mặt xong được một lúc lại thấy hắn nằm cuộn tròn nơi đống chăn ấm...
Trông như thể ở đó có cái gì đó hút hắn như những mảnh kim loại nhỏ bị hút vào khối nam châm vậy...
- Êh...
- Dậy đê...
Từ từ nào...
...
Thích thật...
Ước gì cả ngày cứ như thế này mãi nhỉ...
Hắn chợt thỉ thỏ một điều gì đó tựa như thể một ước mơ nhỏ bé nào đó đang được ấp ủ trong đống chăn mà hắn vẫn thường cho là ấm áp kia vậy...
Giờ hắn mới hiểu cảm giác của mấy con mèo tối ngày trông có vẻ ì ạch là như thế nào...
Zzz... thích thật...
...
7:30 AM
Nhà bên cạnh mở nhạc inh ỏi...
Toàn những bài hát mà mới nghe qua đã thấy như ai đó đang cố chọc léc vậy...
Zzzz...
...
Bỗng chợt...
Hắn thò đầu ra khỏi cái đống chăn đang được phủ kín mít...
Hệt như một chú rùa thò đầu khỏi cái mai kỳ cục...
Oh, bài này là bài con sông quê hương đây mà...
Phải mấy năm rồi mới nghe lại nó...
Cái bài này ngày xưa thằng Hiệp gà mê tít nó...
Và cái ấn tượng đầu tiên về Hiệp gà chính là cái bài này...
Nó nằm đó và rồi tối ngày chỉ mở đúng mỗi bài đó...
Nghe mà thấy tội nghiệp cho cái máy cứ phải cố gồng mình làm cái việc buồn tẻ, lặp đi lặp lại ấy...
Uhm...
Nhắc tới nó lại nhớ tới mọi người...
Nhớ Hiệp gà với cái kiểu nói chuyện lẻo mép, và cả cái điệu cười chẳng mấy chút tử tế...
Và Thành short thì lại chẳng mấy khi thấy cười...
Cái mặt lầm lỳ, khó gần lẫn cả một chút con nít nhưng được cái đam mê điều gì thì nó sẽ theo cho bằng được...
Ah, còn cả cái dáng đi ngộ nghĩnh của nó nữa chứ... 
Một hình ảnh thật khó để có thể quên...
Minh tòe thì lại sống có khoa học, nhưng cũng ham chơi thấy sợ...
Qua qua một chút là tên Bảo Bảo, một người hơi có chút ít nói nhưng cũng khá dẻo miệng mỗi khi nó muốn truyền đạt một điều gì đó quan trọng...
Và cuối cùng là Thế Anh...
Chẳng biết nói gì chỉ biết là ngày xưa rất thích cái tính tình của ổng...
Và nhớ cái giọng nói của ổng nữa...
Cái giọng nói mà mỗi lúc ổng nói hắn lại chăm chú đến lạ kỳ...
...
Uhm...
Lâu quá rồi...
Mọi việc trôi qua thật nhanh...
Như thể chúng chưa hề từng tồn tại...
Và những hình ảnh ấy giờ cũng chỉ tựa như một giấc mơ dài nhiều khoảnh khắc...
Thời gian rồi sẽ trôi đi...
Và cả cái thời điểm này rồi cũng sẽ chẳng thể ở lại...
Rồi sẽ biến thành những giấc mơ...
Những giấc mơ...
Ở một nơi xa...
Một nơi xa...
... mờ ảo...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét