Tháng năm, mưa bay lất phất...


...
Bước ra khỏi cửa thì cũng vừa lúc cơn mưa phùn bắt đầu giọt những giọt đầu tiên trên thềm đá.
Có lẽ đã rất lâu mưa mới lại rơi, mùa hè kia cũng dịu dàng đi một chút.
Lao đi trên con đường về nhà,
Vẫn còn đó cái cảm giác của buổi sớm mai, với ánh nắng vàng đậu trên những tán me xanh mướt, chẳng hiểu sao người ta lại gọi me là loài cây kỳ lạ, chỉ biết mỗi lúc dạo quanh trên những con phố dài, trông chúng thật dịu dàng và bình lặng. Cái thân màu đen khẳng khiu, tán lá nhìn từ phía xa, màu xanh mềm mượt.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, cũng chẳng muốn có một thứ gì khác để phủ lên người, cứ thế từng giọt nghiêng nghiêng bay ngang khóe mắt...
Chợt dừng lại,
...
Tháng năm,
Cơn gió đẩy đưa hơi lạnh phảng phất hương mưa ẩm ướt,
Phía trước mờ mịt,
Cố để đẩy hạt bụi ra khỏi,
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn,
Đôi mắt nhắm chặt, rồi mở ra một chút, sợ sệt lao đi trong mưa...
Mùa hạ thật lạ,
Nắng ấm, mưa, và những cơn gió đi lạc...
...

1 nhận xét:

Firefly282 nói...

Sài Gòn trong từng lời văn của Mon đẹp quá, dịu dàng đến từng hạt bụi

Đăng nhận xét