Đôi dép cũ...


...
- Kaka, tiêu mày nè Tuân.
- Mơ đi, xem lật lại thế cờ nè.
...
Hai tên lớn đầu, lúc nào cũng cứ như con nít, cãi nhau chí chóe ỏm tỏi.
- Há há, dám cương với đương kim vô địch bi lắc 2014 à.
- Sợ gì...
- Haha, mày hả bưởi...
...
- Phực~
- Óe, bong mất lớp keo rồi.
- Kaka, thắng em thôi, có cần phải lao lực đến đứt dép vậy hông.
- Haha, thằng quỷ...
...
Một năm rưỡi rồi thì phải. Hi, cái đế mòn hết lớp tạo ma sát rồi vậy mà chưa một lần bị trượt. Nắng, mưa, chạy, nhảy, những buổi đánh bóng bàn giật bóng nhảy lết xoẹt xoẹt trên nền nhà... Miết với cường độ như vậy mà vẫn gắn bó, chỉ có lớp keo là bị hở theo thời gian.
-Hì, đến lúc mày cần nghỉ ngơi rồi, ありがとう.
...
- Ơ, cái gì đây?
- Há há, great performance. Koko, không thích làm thôi chứ focus rồi cũng có hiệu suất cao lắm chứ bộ.
Từ trước đến giờ, mỗi lần thành công thứ gì đó dù nhỏ hay lớn thì hắn vẫn hay trẻ con vậy đó.
- Hey, mấy đứa investigate cho chị documents version 2.0 đi.
- Hự... Em bít òi...
Lại cắm đầu vào công việc. Công việc tuy khác hẳn với những đam mê của hắn, nhưng con người ở đây rất tuyệt vời, như một gia đình vậy.
Làm được chút xíu, chốc chốc hắn lại khẽ nhiêng đầu ngó ra ngoài. Phía bên kia, mây vẫn đẩy đưa từng cụm, có đám đi ngang qua, có đám đứng ngó chờ đợi.
- Hey, đừng có chờ lúc tao đi học mà chặn đường rồi mưa à nha. Hôm nay đang vui với mệt lắm, không có chơi với mày đâu nhé.
...
- Em để thẻ xe em ở đây nhé.
- Ừ, cứ để đó đi.
Hắn lao vội về nhà.
Sài Gòn vẫn thế, những cơn mưa đến rồi đi như đứa trẻ mau nước mắt, lắm lúc luống cuống chưa kịp lấy mây che mặt trời đã vội òa khóc, thường là một nửa trời màu nắng, và một nửa màu mưa.
Ăn đỡ chút cơm rồi quơ vội đôi dép lào của ông bạn rồi vội nhảy lên xe. Con đường giờ cao điểm thật chật chội, xe cộ chằng chịt đan xen vào nhau đủ hình thù. May mắn hắn thoát ra khỏi đó một cách nhanh chóng, khẽ mỉm cười lao đi được một lúc thì...
- Độp!
- Ọe, chơi kỳ vậy, bắn ngay giọt nước vào giữa mắt. Mà lúc nãy đã nói không chơi với mày nữa rồi mà.
...
Mưa mỗi lúc một dày hơn, hắn chùm áo mưa kín mít lao đi, chiếc xe có thiết kế có vát cạnh hai bên lúc này thật tiện để đặt chân vào. Gió thổi gắt và xoáy, có lớp mưa nghiêng nghiên bên trái, có lớp lại nghiêng nghiên bên phải, đan chéo vào nhau trông thật đẹp.
- Ải ải, lớp học ơi, ta đến đêy...
...
Hắn lướt qua cầu, gió thổi  như muốn đùa nghịch. Cái áo mưa đôi lúc như cánh buồm trước gió khiến xe nghiêng ngả.
...
- Hô hô, cuối cùng cũng đến nơi.
Hắn khúm núm chạy lướt qua đoạn từ bãi giữ xe vào lớp học.
- Hì, cũng không bị ướt lắm.
Buổi cuối rồi chia tay thầy, thầy sẽ ngưng không dạy ở đây nữa vì công việc. Thật lạ, trong tất cả thầy cô, thầy là người đặc biệt nhất. Dù không giải thích nhiều, nhưng ẩn sâu sau mỗi lời nói đều là cả một trải nghiệm của một người từng trải. Cái dáng đi mảnh khảnh, bước chân nhẹ nhàng, và ánh mắt chậm dãi.
- Hì, chúc thầy sức khỏe và thành công nhé.
...
- Lẹp kẹp, lẹp kẹp...
- Haha, đúng là đi dép lào khó di chuyển thật. Thêm vào đó là cái phần đuôi dép lúc nào cũng rời ra, rồi đánh lên gót chân tạo ra tiếng kêu như thể muốn báo cho ai đó biết, chủ nhân tôi đang đến gần vậy. 
- Hì, cái này mà đi chỗ có nước bẩn là cái gấu và phía sau quần đi tong.
Hắn cố rón rén đi, trông như robot ra tận bãi giữ xe, ngó ngộ nghĩnh.
...
Trở về, vội bay sang hướng Lê Văn Sỹ. Con đường đã thay đổi so với ngày xưa khá nhiều, cây cầu giờ được làm rộng hơn, nhưng lại có vẻ thấp đi một chút.
Vượt qua một đoạn, là cái chợ, một lần hắn đã từng dừng ở đây để mua Hến thì phải. Hì, cũng chẳng nhớ là bao lâu, nhưng con đường ngày ngày xưa đã in chẳng biết bao nhiêu vết bánh xe của hắn nữa.
- Chà, cái shop đó tên là gì nhỉ?
Hắn mon men đi chậm lại...
- Uhm, hình như gần chỗ cắt ngang ray đường sắt thì phải.
...
- Koko, đây rồi.
- Óe, trước giờ mua mà không để ý, shop này tên "Hường".
- Bó tay, hình như mình có duyên với cái chữ này thì phải. Phòng cũng màu "Hường", trước giờ mua dép cũng hay đến chỗ shop tên "Hường"...
- Lấy cho anh cái này đi, size 41 nhé.
- Dạ.
...
Hắn vội kéo áo lên để cổ họng bớt lạnh.
Sài Gòn về đêm dịu dàng đi nhiều lắm.
Có lẽ một ngày dài mệt mỏi, tính tình cũng bớt gay gắt hơn.
Đâu đó có cơn gió đẩy đưa những đám mây lạc bầy.
Thỉnh thoảng lại xen vào tiếng dương cầm Giovanni Marradi nghe trong vắt...
...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét