Đổi mẹ cho nhau...


...
- Á ah, dám lén đọc truyện tranh không chịu học bài hả. Nhìn coi con nhà người ta học thầy nọ thầy kia mà sao cứ ở nhà rồi như vậy hả con!@$#@($&@(#*$@
- Trời, lại bị mắng nữa, mình học vẫn hơn cả khối đứa khác kia mà. Haizz, giá mà được đổi một người mẹ hiền từ khác nhỉ?
...
Ngày xưa cũng hệt như Nobita vậy, cũng có cái ý nghĩ trẻ con mỗi lần bị mẹ mắng rằng được đổi một người mẹ hiền từ khác thì tốt quá, tha hồ thích làm gì thì làm. Chỉ khác ở chỗ là chẳng có Doraemon nào ở bên cạnh để được trải nghiệm điều đó cả.
Thế lớn tướng lên, xa nhà, xa vòng tay đùm bọc của bố mẹ. Bắt đầu phải tập tự lo lắng cho bản thân, cảm nhận cái thứ tình cảm che trở đã bị chuyển thành tình cảm ngang hàng, vui vẻ hòa đồng với bè bạn. Cũng hiểu rằng nó chỉ là thứ gì đó gắn bó tạm thời, vui nhưng không được dài lâu, vì mỗi đứa sau này cũng sẽ phải có gia đình, lo lắng cho con cái, đâu còn thời gian nhiều cho hai chữ tình bạn.
Già hơn một chút, ra trường, bỡ ngỡ không biết nên bắt đầu từ đâu, định đi học tiếp thứ mình thích thì anh chị và bố mẹ giục đi xin việc.
- Ơ, kỳ quá, ngày xưa không phải bảo cứ học cái nghề này đi, rồi ra trường mày thích học gì thì học cơ mà.
Ban đầu chỉ là lời trách móc ngây ngô, bắt đầu đi làm, bắt đầu hiểu những khó khăn trong cuộc sống, những thứ mới mẻ mình cần phải thích nghi, và hiểu rằng chỉ có trải nghiệm và thất bại trong cuộc sống mới hiểu mình nên trân trọng điều gì.
Cuối năm về thăm gia đình, mẹ trông gầy và hiền lắm:
- Chà, có vẻ trưởng thành lên nhiều rồi, cách ăn nói cũng khác nữa.
- Hì, con vẫn vậy thôi mà.
Ngày nghỉ qua nhanh và rồi cũng đến ngày phải quay lại nơi làm việc, mẹ vẫn cười vui vẻ.
Ngày xưa khi chị đi học đại học, mẹ lặng đứng nhìn cho đến khi xe đi khuất một lúc mới quay về, đôi lúc bắt gặp mẹ khóc. Chợt hiểu, ở đâu đó phía sau ánh mắt kia hẳn chứa đựng bao nỗi yêu thương chẳng bao giờ thốt ra.
- Koko, đang nấu món con thích ăn hả mẹ?
Hắn khoác tay lên vai mẹ.
- Hì, chắc nhớ con lắm hen.
...
Bao nhiêu nước mắt ứa ra,
- Thằng quỷ này...
- Hì, không phải con không biết nói như vậy mẹ sẽ khóc. Nhưng sẽ thoải mái hơn là khi con đi, mẹ khóc một mình phải không? Chà chà, lẹ thiệt á.
- Lên nói chuyện với bố xíu, ông ấy không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng rất thương mày nhất đấy.
- Hi, con biết mà. Con hay quạu vậy thôi chứ con hiểu ai tốt với mình ra sao mà.
...
Lại một năm trôi qua nữa,
Rồi một năm nữa,
- Chết, sao mày chẳng chín chắn tí nào vậy, ăn nói hệt như ngày xưa.
- Haha, thì là con của mẹ mà. Chứ mẹ thấy vẻ mặt con nghiêm túc khi làm việc hay gì đó, chắc thấy khô như đá hộc à.
- Vậy à, cũng mong là vậy.
- Haha, mẹ thiệt tình. Mỗi lúc mỗi khác chứ mẹ.
- Êh, đi trồng rau đi mẹ.
- Uh,
- Hi...
...
Cuộc sống cứ thế trôi qua,
Dường như con người càng lớn, thì càng thấy tâm hồn mình bé bỏng...
Hiểu rằng mọi thứ nhìn thấy chưa chắc đã như mình nghĩ, hoặc cũng có thể con mắt trải nghiệm chưa đủ tầm để hiểu, vì thế chẳng bao giờ lại nghịch dại mà đem thứ quý giá của cuộc đời đem đi đổi trác cả...
Và dù mọi thứ sẽ không thể ở bên cạnh ta mãi...
Nhưng cứ trân trọng, vì ở hiện tại không phải đó cũng là một phần trong hai chữ HẠNH PHÚC ư...
...

Sài Gòn, những ngày đầu tháng năm,
Thật thấy nhớ mọi người...
...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét