Tháng sáu, mưa...

...
Tháng Sáu...
Mưa...
Mưa...
Giá trời đừng mưa...
...
Uhm, giá trời đừng mưa, thì có lẽ bây giờ đã về đến nhà rồi. Hắn thở dài, rồi vô tình làm rớt cái sự nặng nề lên những bước chân đang dần nặng trĩu. 
Mùa mưa đang đến, mùa mưa có những cơn mưa ướt át lúc chiều hạ và một chút thất thường hay thoảng qua những buổi đêm trời muộn. Có lẽ lúc này là một chút thất thường ấy, mưa đang phủ đầy trên con đường mầu vàng sạm. Vu vơ, ướt át...
Hắn ngồi xuống, đưa mắt ngó mưa...
Những cơn mưa ban ngày thường có mầu trắng, còn những cơn mưa đêm thì lại mang những nét mầu vàng, mầu ẩm ướt. Có chăng đó chỉ là một chút gì đó pha lẫn giữa mầu sắc của những ngọn đèn đường và một chút sẫm mầu của màn đêm màu khát. Nhưng vào lúc này chúng có mầu... lạ lẫm. Có lẽ bởi đã quá lâu hắn không còn để ý, và rồi chút vô tâm ấy đang nhạt dần nơi những gam mầu cảm xúc...
Hắn buông chân đá những hòn đá nhỏ ra phía gần thùng rác, chờ đợi...
Uhm, nếu mà như lúc trước thì thật tuyệt biết bao. Chẳng phải lo tránh mưa, và rồi cứ thế, thả cửa ngồi và ngủ gà gật trên xe bus...
Hắn chợt thở dài... 
Con người thật lạ. Những thứ mất đi và chưa có luôn nhận được sự trân trọng và rồi khi họ có, sự trân trọng cạn dần để rồi trở thành vô cảm...
Uhm...
Cuộc sống và những con người ở đó...
... thật lạ...
...

2 nhận xét:

Van Firefly nói...

cuộc sống bận rộn, hối hả làm góc tâm hồn ta thu hẹp phần nào..........^^

Jeremy Nguyen nói...

^^

Đăng nhận xét