Mầu ánh mắt...

 ...
Chiều buông...
Bầu trời nhạt dần, thả trôi vương vãi những đám mây sẫm mầu đang khẽ buông mình mệt mỏi...
Trông như thể một chút nữa thôi, cái nắng bỏng rát của một ngày hè sẽ lại thay thế bởi những giọt mưa. Và rồi cũng sẽ như những buổi chiều hạ khác, tất cả sẽ lại lặp đi lặp lại cái chuỗi ngày bình dị, như ai đó đang rảo bước mải mê ngắm cái lung linh của một ngày gần tắt. Một chút lung linh nhuốm mầu lặng lẽ...
...
- Uhm, nếu cái khoảng trời hoàng hôn mầu vàng kia trải khắp cái vùng trời này thì mọi thứ sẽ như thế nào nhỉ?
- Như vậy thì sẽ chẳng còn là hoàng hôn, chỉ đơn thuần là một bầu trời mầu vàng cam, không một điểm nhấn...
Hắn chợt thả trôi cái ý nghĩ vu vơ...
Những đứa trẻ thường thích vẽ những hình thù kỳ quặc ở khắp nơi, còn khi lớn lên sự kỳ quặc đó hẹp dần thành những khung hình treo trên tường trông có vẻ hợp sắc cảnh...
Cơn gió thoảng ngang qua, làm hắn choàng tỉnh. 
Hắn quơ quơ tay lên bầu trời như muốn vẽ lên đó những gam mầu cam nhạt. 
Và rồi bỗng chợt nhận ra, có lẽ đã quá lâu hắn không còn dùng đến những gam mầu bẩy sắc, cái hộp bút nhỏ kia chỉ toàn là bút chì, và cái mầu mà hắn đã vẽ lên cái bầu trời kia lại là những gam mầu xám nhạt...
...
Cơn gió lại thổi qua, mang theo chút mông lung của một buồi chiều gần tắt...
Phía bên kia bầu trời...
Những con đường, đang ồn ào, chảy xiết...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét