Mầu nắng...

 ...
Tháng năm sắp qua đi, và một kỳ nghỉ hè nữa cũng sắp sửa đến. Những ngày cuối cùng đến lớp của tuổi học trò không còn ồn ào, mảnh dẻ như thuở mới tựu trường. Ai cũng chín chắn hơn một chút, từng trải hơn một chút, lặng lẽ hơn một chút... và rồi bỏ quên đi cái không khí hào hứng của thời nhí nhố đang bị lấn áp bởi tiếng hát của mùa hè, những tiếng ve ồn ã...
Những tiếng động kỳ lạ mà người ta thường gọi là âm thanh báo hiệu của mùa hè, nhưng có vẻ ở vùng đất này cái loại âm thanh ấy dường như xa xôi lắm. Chắc có lẽ bởi, nơi này lúc nào cũng là mùa hạ...
Cũng sắp qua rồi cái tuổi vu vơ với những buổi đi học rảo bước trên những con đường đầy nắng, lẫn thêm chút nặng nề đè nặng lên đôi vai từng nỗi niềm bỏng rát... Nhưng rồi tất cả rồi cũng sẽ phai nhòa, chỉ còn lại một chút gì đó xác xơ thành từng dòng kỷ niệm, một chút gì đó sắp trở thành ký ức...
...
Bên kia đường, tụi nhóc đang cố thổi những quả bong bóng xà phòng mầu nghịch ngợm.
Hắn chợt ngẩng đầu lên, lặng nhìn mùa hạ...
Đâu đó ẩn sâu trong cái ánh sáng mầu trắng kia chẳng phải là một mầu đơn sắc, mà đó là mầu của mùa hạ, những dải mầu đang nhẹ buông trên những quả bong bóng xà phòng,...
Có chút mong manh, mầu ảo vọng...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét