Tôi đi tìm tôi...

...
Tôi đi tìm tôi giữa mùa lá rụng...
Một mảnh trăng vàng, tựa ướt sớm sương...
Tôi đi tìm tôi, giữa trời hạ sắc...
Nắng đỏ, mưa sầu, chớm tắt, chớm buông...

...
Mùa hạ vào lúc này thật lạ. Buổi sáng có gió thổi trong lành, còn buổi chiều thì chẳng có đến một mảng mây mầu nắng. Gió cứ thổi vu vơ men qua từng khóm lá xanh ven con đường vắng, yên bình, lặng lẽ...
Có lẽ vì vậy mà dạo này đi đâu mặt hắn cũng ỉu xìu như những cơn gió vậy. 
Hắn chợt quay sang, Ashily cũng mặt ỉu xịu y hệt.
- Chắc hắn giống người Malaysian áh?
Hắn khẽ nhoẻn miệng cười. Ashily không hiểu, nhưng cũng quay sang cười với hắn.
- Oh! Anh chàng kia đâu rồi!?
Ashily tỏ vẻ ngạc nhiên khi hôm nay không thấy Xuli đi cùng hắn.
- Nó bị ốm rồi...
Hắn bỗng chợt có cái ý nghĩ: "Dù gì thì sắp tới cũng mấy đứa cũng mỗi thằng mỗi nơi, thôi thì giờ sẵn tiện nói xếu lun một thể."
Không khí bỗng chợt khác hẳn. Cả hai đều cười vui hơn và cảm thấy thích thú. Dù rằng ở lớp thầy vẫn bảo không nên ném đá sau lưng người khác, nhưng có lẽ trong trường hợp này, những câu chuyện phù phiếm có lẽ sẽ dễ dàng khiến mọi người cảm thấy thân mật hơn.
- Hì, có vẻ mình có chút gì đó giống với Ashily thật. Lúc bình thường thì ít nói, nhưng đã quen rồi thì lại trở thành những con người thật nhiều chuyện.
...
6:00 PM. 
Chia tay với Ashily, và trở về nhà...
Những buổi chiều hạ dạo này, bầu trời thường phủ đầy sắc xám, đôi lúc lại thoảng qua những cơn gió lạ mang theo chút gì đó se lạnh. Mưa chẳng buồn rơi, bỏ mặc lũ trẻ chạy nhảy đùa nghịch kéo những cánh diều bay lên khúc khuỷu. Hắn nhoẻn miệng cười.
Uhm...
Sắp qua cái tuổi nhí nhố...
Mọi thứ rồi sẽ phải đổi khác đi rất nhiều, không biết lúc ấy hắn liệu còn là hắn bây giờ nữa không nhỉ...
Chợt có tiếng thở dài...
Cơn gió chợt thoảng qua, cho thêm chút se lạnh...
Chợt thấy, mông lung...
Man mác...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét