Có lối rẽ nào bên kia sông không?

...
- Con biết vẽ đó!
Con bé xòe tay ra khoe cái hộp bút chì màu, cúi xuống nói.
- Oh...
Hắn đáp với vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút ngờ nghệch. Một cô nhóc khoảng năm sáu tuổi hắn chưa bao giờ gặp, nhưng lại có thể bắt chuyện với một vẻ thân thiết đến kỳ lạ.
- Hey, có bạn gái muốn làm quen kìa mày!
Xuli nhoẻn miệng cười với vẻ lém lỉnh.
- Hahah...
Hắn cũng dít mắt cười. Cô bé dường như không hiểu hết được cái câu nói sâu xa ấy, mỉm cười theo... ngó ngộ nghĩnh.
Và cũng từ mấy chuyện như vậy, cả đám tự nhiên lại có cả núi chuyện để "tám".
Uhm...
Chắc chẳng còn mấy khi mấy đứa còn ngồi bên nhau tám như thế này nữa. Năm cuối, bận rộn hơn, lo lắng hơn cho những điều mới mẻ sắp sửa đến, và cuối cùng có lẽ là chẳng còn mấy chốc còn gặp lại nhau.
Những xúc cảm mông lung như khi hắn chia tay cấp ba để bước vào giảng đường đại học. Cảm giác như đang đánh mất dần một thứ gì đó, nhưng lại không thể với tay để níu giữ. Và rồi bịn rịn chia tay, chẳng sướt mướt được như những đoạn phim Hàn, nhưng cũng đủ nặng nề để khoác lên mình những chiếc áo mầu nhung nhớ. Bộ phim nào rồi cũng sẽ phải kết thúc, và cuối cùng, tất cả xung quanh cũng chỉ còn là một khung hình lạ lẫm. Nơi chỉ có những vệt mầu, nhợt nhạt... 
Tựa sắc đêm, vệt từng ánh đèn mờ ảo trên những con đường, chông chênh, rảo bước...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét