Thằng bé...

...
Những ngày đầu tháng bảy, Sài Gòn chuyển tiết trời mát mẻ.
...
   Cuộc sống vội vã, nên mỗi lúc hở chút thời gian được đi chơi hay đơn giản chỉ là nằm dài ngủ hay coi film một chút cũng khiến khuôn mặt hắn hả hê lắm. Công việc ngập đầu và rồi cũng chẳng còn những lúc rảnh rỗi để mà thư thả đánh cầu lông trong tuần, đến cả ngày thoải mái nhất trước giờ là thứ bảy trở thành ngày kinh khủng nhất với dày đặc thứ phải làm và hai buổi học thêm. Tất cả mọi hoạt động thể thao giờ đổi bằng việc cố dành một góc buổi sáng để hít thở khí trời và chạy lòng vòng trong khu dân cư đang ở.
   Mọi thứ cứ vậy trôi đi...
   Thỉnh thoảng chợt thấy quý những giây phút rảnh rỗi được ngồi đó một mình, nhìn ngắm mọi người, những buổi chiều muộn, những bước chân, những nụ cười hạnh phúc...
   Có lẽ lại đã già thêm một chút,
- Haha, cậu già rồi mà cứ như con nít ấy.
- Xề, cho mày làm người lớn đó.
   Con bé đã lớn hơn ngày xưa rất nhiều, lại sắp lên cấp ba, một đứa nữa thì sắp sửa thi đại học. Giờ không biết tụi nhỏ đang làm gì nhỉ?
   Nghĩ vẩn vơ một chút, hắn thở dài, nằm èo uột, mắt đang lim dim trong tiếng Piano của Brian Crain thì có tiếng nhạc chuông Maruko xen vào.
- Haizz, nằm xí đã đến giờ quay lại công ty làm việc rồi.
   Uể oải mặc quần áo rồi chạy xuống dắt xe ra ngoài, đứa bé đang ngồi ở ghế đá dường như thấy có người trong nhà ra, nên cũng đứng lên và rời đi.
Những buổi trưa mát trời, đều thấy thằng bé quanh quẩn ở đó, thỉnh thoảng thấy ngồi trên ghế đá tay cầm xấp vé số đếm đi đếm lại, chốc chốc lại đưa mấy ngón tay lên nhẩm tính. Đôi lúc lại thấy như ông già, ngả người ra nhìn về hai hàng cây bên đường như đang chiêm nghiệm cuộc đời.
Ánh nắng dịu xuyên qua những tán lá, cái dáng nhỏ lẻ loi, trơ trọi... Chẳng hiểu tại sao lại đưa tay theo quán tính để kiếm thứ gì đó chụp lại. Nhưng những ngày này đt để chỗ nào cũng chẳng nhớ rõ, lỡ khoảnh khắc, và rồi cuối cùng thì ghép ra cái hình ảnh không rõ ràng này. 
   Một con đường có hai hàng cây, một luồng sáng dịu, một hình dáng nhỏ nhắn... chẳng rõ, chỉ nhớ khoảnh khắc đó rất đẹp...
...


1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Lâu lắm rồi tớ mới đọc bài viết của Ninh Doremon, được trở về cuộc sống yên bình quá :)

Đăng nhận xét