Mùa lá rụng...


Buổi sáng một ngày mùa đông...

Ring ring...
Bật dậy, bay khỏi giường rồi đáp xuống nhẹ nhàng...
- Há há..., ngó vào gương trông cũng giống siêu nhân đêý chớ...
- Chỉ tiếc là chiếc áo choàng mầu đỏ lại bị thay bởi cái chăn chùm kín, mầu lòe loẹt...
- Ôi, nhưng mà sao lạnh thế nhỉ!
Cạp cạp...
Hắn ngồi co ro bên chiếc máy tính, cạp cạp chút thức ăn cho buổi sáng...
Mùa đông thỉnh thoảng có ghé qua thăm, nhưng lần này có vẻ như nó muốn ở lâu thêm một chút thì phải...
- Uhm, Noel cũng đến rồi mà... cái lạnh đến sẽ khiến nó ấm áp hơn...
...
Rảo bước trên con đường một ngày mùa đông se lạnh...
Cái chút ảm đạm này thật khiến người ta muốn hoài niệm...
Chợt nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Tâm Khìn, một số điện thoại lạ hoắc nhưng cái giọng thì chẳng lẫn vào đâu được. Đã bao năm rồi nó vẫn nói với cái kiểu ngữ điệu ấy, cái thằng thật là... 
Vẫn nhớ cái hồi cấp ba, lúc nào nó làm xong điều gì đó ngầu ngầu là lại thốt ra câu: "Có phải ta không hả ta..." sau đó thì lại hất tóc một cái làm cả đám cười vỡ bụng. Học chẳng "xịn" lắm và thỉnh thoảng hơi ngố nhưng được cái chơi thể thao rất ngầu. Lúc nào nó cũng ríu rít ở đám bàn cuối, cái bàn được mệnh danh là bàn học của những tên tiểu quỷ nên cũng lẫn thêm cái tính cách nghịch phá. 
Ánh Tần, hắn, Hiếu lác và Công Công, bốn thành viên bàn cuối ồn ào nhất lớp. Ánh Tần với cái miệng dẻo kẹo và học đều các môn nên được mấy thầy rất để ý. Công Công thì hay nói chuyện riêng và lười học nên lại nằm trong danh sách đen của mấy thầy, cũng chả phải nó kém thông minh mà do cái bệnh lười của nó chẳng có bác sĩ nào chữa được cả. Hiếu lác, kẻ hiền nhất đám thì lại rất ngầu trong môn hóa, khả năng nó có thể hơn rất nhiều so với đám đứng đầu lớp nhưng mà nó chẳng thích thể hiện nên thầy cũng coi như nó là một học sinh bình thường. Còn lại tên quậy nhất nhưng chả bao giờ vào danh sách đen thì ngoài mấy trò lung tung và những ý tưởng kỳ quặc hắn chẳng có gì đặc biệt. Năm cuối mấy đứa ríu rít làm hồ sơ thi đại học, rồi thì cũng phải ngả ngửa vì những điều bất ngờ. Ánh Tần định vào ĐH Dược, ôi cái thằng, mỏ nó nhọn vậy sao không đi thi kinh tế quốc dân cho rồi. 
- Thế còn mày?
- Ơ, tao Bách Khoa TPHCM.
- Eck, sao xa thế!
- Ơ, tại BK Pro Bách Khoa TPHCM mới vô địch Robocon châu Á mà!
Nói xong hắn vội bay qua chỗ Công Công ngó thử rồi giật mình khi thấy Hiếu Lác đăng ký vào Kiến Trúc. 
- Ọe, mày mà vào kiến trúc thì nhà cửa méo mó hết!
Vừa nói xong đã thấy hắn cong đuôi chạy mất dép, hắn biết thừa là sau khi nói câu đó mà đứng ngắm trời mây ít lâu nữa chắc chẳng còn toàn mạng. 
- Chà, lâu quá rồi... Giờ nó ra trường chắc cũng được mấy tháng rồi, không biết có cái công trình nào méo mó như hắn đã từng nói không nhỉ!
Hắn nhoẻn miệng cười. 
Thời gian chẳng bao giờ chịu chờ đợi...
Chẳng mấy chốc rồi hắn cũng sẽ như tụi nó và rồi cuộc sống mới sẽ lại bắt đầu...
Sẽ lại đổi thay để thành những chiếc lá khô...
Rơi xuống những mảnh đường...
Vội vàng...
Trở thành ký ức...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét