Phía trước là bầu trời...

...
Một mùa đông mầu nhạt...
December 11th, 2011.

...
Buổi sáng một ngày Sài Gòn se lạnh bắt đầu với những giọt mưa phùn điểm từng ô nhỏ trên vai áo...
Những chiếc xe kia cũng lấm tấm những giọt sương quá cỡ ngó kỳ cục...
Cuộc sống vẫn luôn giữ được cái ồn ào cũ kỹ từ đầu mùa hạ...
Nhưng khi mùa đông đến trông chúng lại có vẻ chậm chạp, ẩm ướt...
Cái vẻ đầy mầu trầm chốc chốc lại phảng phất chút mưa phùn của mùa xuân ngày ấy cộng thêm cái vị êm đềm có pha chút cô quạnh khiến khung cảnh kia trông như những bức tranh phác bằng những nét chì than xơ xác...
Mùa đông đến, báo hiệu một năm nữa sắp qua đi... và một cuộc sống mới rồi sẽ phải bắt đầu...
...
Đi về đâu đây?
Với cái sự lười biếng đang phát triển rầm rộ này thì dậm chân tại chỗ là điều không thể tránh khỏi!
Chợt muốn được như hồi còn nhỏ, những ngày hè chăm chỉ, và thật sự chăm chỉ...
Ừm, ít nhất cái mục tiêu ngày đó là học để vào năm học đi chơi cho thỏa thích, còn bây giờ chỉ thấy mục tiêu duy nhất quanh hắn chính là cái hồng tâm mầu đỏ trên cái dartboard đang gắn lủng lẳng trên tường.
...
Chợt muốn chạy trốn để được vùi đầu vào...
Chiếc chăn của ngày đông ấm áp...
Những giai điệu đã từ rất lâu không còn nghe...
Và cả mùa đông lâu ngày mới gặp...
...
Chà...
Hôm nay là ngày rằm rồi cơ đấy...
Cũng chẳng biết nữa,
chỉ biết vào những ngày dằm tụi thằng Tâm sẽ lên chùa và sáng nay hắn đã gặp nó...
Người ta vẫn thường nói...

Phía trước luôn là bầu trời...
Nhưng nếu chỉ nằm đó thỏa thích với sự lười biếng này...
Thì phía trước kia sẽ chỉ là một nóc nhà trơ trọi...
...


Ầu...
Mà nếu không có lịch,
... thì ngày mai sẽ là ngày nào nhỉ...
...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét