Tôi đi tìm tôi...


Sai Gon, December 14th, 2011...

Cái rét buốt từ miền Bắc sau chặng đường dài vội trở thành cái se lạnh của miền Nam dịu nhẹ...
Buổi sáng đến xua đi những giấc ngủ muộn màng... để rồi chút ấm áp chợt tan biến...
Buổi sáng và tiếng nhạc thiếu nhi nghe thật thích...
Hắn lại ngả mình cuộn lấy đống chăn thêm lần nữa...
...
Đi học...
Đi học mà Mom chẳng dắt tay tới trường, toàn là mình tự bước...
Hắn vội chế ra vài dòng tức tưởi vì mới sáng ra chưa ngủ đủ giấc lại phải dậy để đi học...

- Lớn rồi, dắt tay gì nữa chứ, còn 15p để chuẩn bị dậy đi ông tướng...
- Năm phút nữa đi...
Ring... ring... ring...
- Bụp!
Ring... ring... ring...
- Ôi chài, sao cái đồng hồ báo thức này tắt nó vẫn kêu vầy kìa!

Hắn trở dậy với cái bộ dạng thất thểu...
Mùa đông đến ngủ thật thích...
Uhm, nhưng ở cái vùng đất này, mùa đông chỉ đến vào lúc mặt trời núp sau cái vạch kẻ xa xa mà người ta vẫn gọi là đường chân trời. Và hình như chẳng bao giờ có một con đường thẳng nào dẫn được đến đó cả. Rồi sẽ rẽ trái, rẽ phải và cả lùi lại mỗi khi gặp những con đường không thể đi tiếp.
Chợt nhớ đến những lời thầy đã từng dặn, "nếu ai đó muốn cuộc sống mình biến đổi và không nhàm chán... hãy đi những con đường trở về nhà mà người đó chưa từng đi."
Hôm qua Windy đến, một người bạn có chút gì đó rất giống hắn. Có thể đó là cái vẻ lành lạnh khó gần nếu là một người lạ, và tiếc là nó không có vẻ vô tâm như hắn!
Hắn đã cảm thấy chút lạ lùng khi một ngày giữa tuần mà nó lại đến chỗ hắn hỏi về cách làm hiệu ứng.

- Tao nghỉ việc rồi!
- Ơ, sao lại nghỉ?
- Lĩnh lương tháng đầu rồi nghỉ luôn mày àh. Tao nghĩ bên di động vẫn thích hơn, mà sau vài ngày sáu triệu ấy cũng bay luôn mới khiếp chứ...
- Haha...

Hắn cũng hiểu cảm giác đó, với tính khí của nó mà lại chịu chôn chân ở cái công ty chuyên làm theo một lịch trình dựng sẵn và kéo dài ngày qua ngày như vậy.

- Vậy sau cái vụ làm luận văn này, mày định tính làm gì?
- Tao cũng chẳng biết nữa, nhưng tao không thích làm công việc đó nữa...
- Uhm, ít nhất cũng có một chút yêu thích mới có cảm hứng để làm chứ...

Chà, hắn đã từng bảo lưu ở Bách Khoa để thi Kiến Trúc vì cái lý do "ngành này không phù hợp với những người thích sự mới mẻ như mình". Vậy mà sau đó cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì sao, hắn lại quay lại đúng với cái xưa cũ ấy.
Chà...
Hồi lóc nhóc mắc bệnh không giữ được lập trường...
Lớn lên chút xíu thì đỡ hơn nhưng lại mắc bệnh nan y lười biếng...
Èo, chắc phải đi tìm một cô nàng nào đó thật dữ dằn quản lý cái cuộc sống buông thả này của mình mới được...
Hắn chợt thở dài...
- Về nha mày!
Nghe cái giọng gọi với và cái xe hòn đá của nó lùi dần mà ngó chông chênh...
Chẳng còn bao lâu mỗi đứa sẽ đi con đường riêng của mình, rồi sẽ lại như ngày cấp ba... và có vẻ như xa vời hơn một chút...
...
Khịt khịt...
- Áh, nhà nào đang nấu ốc vậy!
- Thật thơm quá đi...
- Oa.oa...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét