Ngày tết...


Buổi sáng trời thật đẹp, không có mây... chỉ có những mảng mây mầu xám tinh nghịch bay qua bay lại trông có vẻ thích thú...
Gió và cái không khí se se lạnh này làm hắn cảm thấy nhớ cái không khí tết ngày đó quá... gió thoảng qua thật trong lành... Tưởng như nếu đây có là giờ thi môn thể dục chạy dài của thầy Bào thì hắn cũng phải chạy cho đến khi thời tiết không còn như thế này nữa mới ngừng mất, 
Híc... dẫu biết rằng thực sự hắn cũng chẳng thể chạy được bao xa...
...
... Mặt hắn trông có vẻ vui lắm, và cũng chẳng hiểu hắn vui vì điều gì nữa...
Nhảy lên xe bus, 10 phút, vẫn không thấy hắn ngủ gục như mọi ngày. 
Lạ nhỉ!?
Hắn ngó gì vậy?
Quan sát một chút thôi, một chút cái không khí ngày tết trong tưởng tượng...
Tết ư...
Ừ tết đẹp lắm, vui vẻ cực, lại được gặp cả bạn bè nữa, tụi mà ngày xưa cứ phải gọi là dính như keo sơn...
Tết! đúng rồi, tết hắn đi suốt, tới tối mò mới chịu về nhà...
Có bao nhiêu trò mà ngày xưa hay làm cùng mấy thằng bạn tử tù là hắn phải kéo chúng đi làm cho hết cho đỡ quên những ngày tháng ấy.
Phải ghé qua cái quán mì xào nữa, cái quán mà mỗi buổi tiết toán là tụi hắn lại kéo quân bỏ tiết đi ăn sáng...
Phải làm hết, làm hết... kẻo hết tết lại phải rời xa nơi này mất...
Rồi lại thấy tiếc đứt ruột...
...
Quên...
Rồi lại nhớ...
...
Trời bỗng chốc mưa phùn, trông không khí có vẻ lạnh hơn... 
Hắn cũng chợt thấy lòng mình se lại...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét