Kỷ Niệm...

Lang thang rảo bước trên con đường nhỏ đông người nhưng tâm hồn vắng vẻ, bất chợt tôi gặp lại kỷ niệm...
Kỷ niệm không còn như xưa, nhưng tôi vẫn nhận ra được khuôn mặt và cái bóng dáng lỉnh khỉnh ấy...
Đã khá lâu rồi nhỉ, không phải, phải nói là quá lâu rồi mới đúng. 3 năm trời và giờ đây tôi mới gặp lại một người bạn thân thiết của mình ở BK.
Cả hai cứ như hai đứa trẻ, cười nói thật vui và cũng thật nhí nhố... 
Lâu quá rồi mày nhỉ?
Ừ! Lâu thật...
Thời gian đọng lại, hai đứa cứ tíu tít với nhau hệt như hai chú chim non...
Nếu ai đó trông thấy hẳn là phải ngốc nghếch lắm.
Thoáng qua nhanh thật, cứ tưởng chừng như hồi đó sẽ cùng ra trường và cùng nhau đi làm kia chứ. Vậy mà tất cả thật khác quá.
Nhớ cái ngày đầu tập trung lớp, hai đứa ngồi gần nhau cả buổi mà chẳng ai nói gì. Mình thì khỏi nói, siêu tệ hại khi ngồi cùng người lạ, và hắn thì cũng chẳng khác gì cả. Ấy vậy mà cuối buổi cũng chào nhau được một tiếng, và đâu biết tiếng chào ấy đã bắt đầu cho tình bạn đầu tiên của tôi ở ngôi trường ấy.
Ngôi trường với những người bạn thật tốt, nhí nhố và có cả chút ngốc nghếch nữa...
Vui vẻ hòa nhã chỉ khi bạn đã là bạn của tôi, một phương châm thật tệ. Tôi không có nhiều những người bạn nhưng những người bạn ấy luôn là người sát cánh bên tôi, những con người thật tuyệt vời. 
Hắn bảo hắn thích chơi với tôi, nhưng quyết định ngày xưa ấy của tôi làm hắn bất ngờ lắm. Chẳng hiểu tôi đang nghĩ gì khi bỏ hắn lại ở ngôi trường đó nữa...
Hahah... Mày đang nói gì vậy...!?
Cứ như là đôi tình nhân chia xa nhau ấy!
Nói xong cả hai lại cười tít mắt.
...
Thôi tao phải đi trước đây, cố gắng lên nhé! Mày ổn lắm mà...
Ừ! Mày cũng vậy...
Đi nhé!
...
Eck, quên không hỏi số điện thoại... 
Mọi chuyện thật tệ!
Mà thôi, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta mãi mãi vẫn là bạn của nhau mà...
Hẹn gặp lại nhé...
Later..., my best friend!

1 nhận xét:

Anonymous nói...

Giống mình ghê.Mà giờ nó với mình ở xa tít zùi.
Đứa ở HN,đứa TP HCM.Nhớ những kỷ niệm xưa ghê.Viết hay lắm,thanks!

Đăng nhận xét