Chợt nhớ mùa đông...



...
Những ngày mưa lại quay trở về nơi đây, về Sài Gòn...
Về cái nơi dường như chỉ có hai dòng cảm xúc...
Mưa và nắng...
...
Mưa đến trong đêm thật đột ngột...
Ồn ào gõ cửa từng dòng cô quạnh...
Và để rồi... sáng mai kia bầu trời buồn bã, phảng phất chút hương đông mầu xám nhạt.
Gió cũng chẳng buồn thổi...
Hắn cũng rảo bước quay đi...
...
Cái chút quyến luyến của mùa đông thật lạ, chẳng phải là phút chia ly mãi mãi nhưng cái vị xám trầm phía trên kia khiến cho điều gì đó chợt cảm thấy man mác...
Quãng đường trở về dài lê thê theo từng mảnh nhạc mầu tím...
Và cuộc sống thì đóng khung thành những ô cửa, vội vã đi qua chẳng kịp chớp mắt...
Đôi lúc chợt cảm thấy những thứ tưởng chừng như bình dị kia...
Lại cảm thấy thật lạ...
...
Mùa đông khắc khoải...
Cái mùa đông xa cách...
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại...
Vì giữa hạ và đông luôn là mùa thu vàng mầu khát...
Nó sẽ chẳng bao giờ muốn trở về cái nơi quá gần xích đạo này...
Cái nơi cuộc sống tưởng chừng như...
Chỉ là từng giây phút mặt trời vội vã... 
Những lúc những cơn mưa khô gầy bỗng chợt ủy mị...
...
Miss you...
Ngó...
Ngơ ngác...
...













 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét