Bồng Bột...

 
 




...
- Há há, có còn con nít nữa đâu mà chơi trò đấy!
Lão chủ quán cơm thả miệng cười hấn giọng...
- Kệ tao...
Chủ tiệm quán internet đáp lại rồi lại hí húi với cái ván trượt...
- Oạch...
- Há há, tao đã bảo rồi mà không nghe. Đáng đời...!
Cái giọng sang sảng có pha chút khoái chí phát ra nghe như kiểu hai đứa trẻ đang chê trách nhau chứ chẳng phải của hai người đứng tuổi...
Hắn đang ngồi cạp cạp nốt miếng thịt cuối cùng, cũng vội đưa mắt ngó theo cái hướng phát ra những âm thanh ồn ào ấy...
Chợt mắt dzít lại, hắn cười...
- Đúng là y như hai đứa con nít!
Nhưng nghĩ cũng phải, cái việc quản lý quán internet thì có việc gì đâu mà làm. 
Chẳng lẽ lại suốt ngày ngồi ôm cái máy tính để thở dài từng nỗi niềm vào những mảnh tin vụn vặn nhan nhản chẳng bao giờ đọc hết...
Thôi cứ thả một chút trẻ con cho cuộc sống nó thêm chút gam mầu nóng...
...
- Há há! Què chân rồi nhá!
Lão chủ quán cơm lại cười ngước mắt, ngó tưởng như mặt lão phải chạm tới tận nóc nhà, mặc cho chủ tiệm net đang ngồi xuýt xoa với cái đầu gối bị trầy, ngó đỏ ửng... 
...
Ồh, lúc nãy sôi động là vầy...
Vậy mà giờ đây...
Đôi mắt ấy lại đầy vẻ ưu tư, hoài niệm... 
Có lẽ là về cái phút bồng bột thời trai trẻ...
Ừm, cuộc sống như một đứa trẻ thích đùa nghịch và có đôi lúc nó vô tình làm tổn thương mà chẳng hề hay biết hay cảm nhận được...
...
Trở về nhà...
Chợt ngó cái dòng chữ nguệch ngoạc "Sp jà! >:)". lại thấy nhớ mấy đứa nhóc...
Lâu quá rồi không gặp tụi nó, hai tên đệ tử tiểu quỷ!
Giờ không biết chúng đang làm gì nhỉ?
Con bé Waithu sau đợt oánh nhau với sp bị đại bại, dạo này lại chợt hiền lành đến mức thấy bất an, chả biết nguyên nhân nào đã đưa đẩy nó về con đường chính đạo như vậy nữa, chợt có chút hoang mang...
Đầu đất thì chắc đang ở trên một đỉnh núi nào đó, đập đập vào ngực sau đó hú lên như tụi khỉ vẫn thường làm để đánh dấu lãnh thổ...
- Hố hố... Tối ngày không thích ở nhà, mà cứ có cơ hội là toàn bay lên núi đồi tận tít đâu đâu. Nghĩ ngợi là vậy, nhưng cuộc sống như vậy mới đúng chất của đám thanh niên thích khám phá và thỉnh thoảng giải thoát khỏi cái khô cứng của cuộc sống thực tại. Và hóa ra, chính hắn mới là đứa tâm hồn già cả nhất. 
...
- Eo, thôi ta cũng đi lượn đây...
- Ơ, mà đi đâu...
- Ờ thì... 
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét