Chợt muốn ngó mưa buông...

...
Tháng mười...
Tháng mười Sài Gòn, dáng trời kia mầu xạm...
...
Những nẻo đường mầu rêu chợt phảng phất chút gì đó của mùa đông se lạnh...
Uhm...
Thu qua rồi cơ đấy...
Nhanh thật...
Mùa thu qua, cho một chút đợi chờ khi đông đến...
Cô bé đứng dưới góc đường ngả nghiêng gọi ai đó... chờ đợi...
Mưa...
Mưa đến mà không phải là anh...
Mưa phủ lên mái đầu từng giọt đậm, chắc...
Chiếc ô mỏng manh xòe ra dường như không đủ mạnh mẽ trước chút xúc cảm mạnh mẽ nơi bầu trời chuyển sắc...
Chút lúng túng, chút ngây thơ từ ánh mắt...
...
Chợt muốn ngó mưa buông...
...
Anh đến...
Một chàng trai nhỏ nhắn...
Một chút nhỏ nhắn hớt hải đạp xe ra đón, ngó chông chênh...
Chẳng kịp nói một lời trách móc, mưa khiến họ quay đi vội vã...
Chút nặng nề phía sau khiến cái bóng dáng kia ngả nghiêng trông thấp thỏm...
Hắn chợt cười đỏm miệng...
- Uhm...
- Nếu là mày, trở nặng vậy chắc cũng đạp xe kiểu như vậy thôi, cười gì chứ!
- Ơ, kệ!
...
Mưa bỗng chợt tan dần rồi ngừng hẳn...
Ơ! Cái cơn mưa kỳ lạ...
Hệt như nó muốn cái sự chờ đợi vu vơ kia trở thành hồi ức...
...
Hắn quơ chân, hất tung chiếc lá vàng dưới lòng đường lên trên cạnh thềm cửa.
Thu qua...
Có lẽ ngươi sẽ là chút sắc vàng cuối cùng...
Vì thế đừng để những cơn mưa cuốn đi dễ dàng như vậy!...
...

Mùa đông ở đây không lạnh...
Nhưng cái vẻ se lạnh...
Mới khiến ai đó...
... phải nhớ nhung...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét