Lạc giữa mùa thu...

...
...
Sài Gòn những ngày nắng...
...
Cái nắng bỏng rát, ai đó ném qua khung cửa buổi sáng trông thật lạ...
Chẳng ẩm ướt...
Chẳng mông lung...
Và cũng chẳng có cả nhưng giọt piano màu khát...
...
Cái dáng nhỏ ngông nghênh cũng đến đúng vào cái ngày Sài Gòn không còn những cơn mưa dài, mệt mỏi ấy...
Cái đứa nhóc ngày nào còn ngô nghê sợ sệt, vậy mà...
Ừ, đã 2 năm qua rồi cơ đấy...
Tất cả qua thật nhanh, chỉ bỏ lại trên chỏm đầu nó nhúm tóc trông dài hơn, mà chẳng kịp cao thêm chút nào cả...
Cái tuổi thứ 6 của tràn ngập sự tự tin với dáng đi hếch cằm trông thật ngộ...
Phảng phất chút...
Ngu ngơ...
Nghịch ngợm...
...
Buổi sáng...
Nó thường đứng vươn vai trước cửa nhà, cố tận hưởng những khúc nhạc "kinh dị" như một điều gì đó rất đáng để trân trọng. 
Có lẽ một buổi sáng bình yên với một đứa nhóc thật quá xa xỉ...
Ừ...
Tụi nhỏ thế hệ này thật khác...
Có lẽ...
Nơi chúng đến...
Thế giới rồi sẽ đổi thay...
Hệt như việc...
Những giấc mơ của hắn đã bay đi không bao giờ trở lại...
Những khoảnh khắc ngủ nướng cũng chẳng còn chút nồng nàn, ảo vọng...
...
Hắn ngồi đó...
Đầu gối ôm lấy mái tóc buồn, khẽ gục xuống...
Chút vương vấn giấc mơ đêm qua trông thật ủy mị...
...
Thả chút buông lơi...
Ánh sáng kia chiếu qua mái hiên ngó vàng mượt...
Ồ, buổi sáng rồi kia đấy...
Hắn ngáp một hơi dài hệt như muốn diễn tả cái xúc cảm luyến tiếc kia hãy còn sâu sắc lắm...
Chà, mặt trời thật rực rỡ...
Có vẻ như...
Nó đã mang đến đây một mùa Hạ...
Ừm...
Một bình minh mùa Hạ...
Lạc giữa...
Mùa thu...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét