Màu sắc thời gian...

...
Những tháng ngày bình dị...
Một ngày vất vả và tất cả là để dành cho dây phút này đây...
Keke...
Coi film nào...
Hắn nhảy tót lên, nằm sõng soài ôm trầm lấy cái gối miệng miên man...
- Ôi, những phút giây bận bịu, tạm biệt mày nhé!
...
Cộc cộc...
- Cậu, mở cửa giải cho con mấy bài lý...!
- Hể! Lè seo...
- Cái con bé này, hôm trước đứa nào xí bánh không cho cậu mày ăn giờ lại le xe chạy qua đêy nhở vả hả! Hông tiếp nhóe!
Hắn giả giọng giận dỗi mở cửa rồi lại bay tót lên giường nằm cheo queo xem tiếp...
- Chuyện đó cho qua đi cậu, chuyện này quan trọng hơn!
- Hô hô, với mày mà chuyện học hành giờ lại quan trọng hơn mấy bộ phim võ thuật kia àh, lạ thật áh!
Con bé thấy vậy chạy về lấy mấy cái bánh qua, giọng như có chút hối lỗi...
- Trả cậu lần trước nè!
- Há há, định đút lót cậu mày để làm bài tập cho mày hả, ghê qué hén!
Hắn khẽ liếc qua, đâu đó chợt thoáng qua có vẻ nghiêm túc...
- Thoai được òi, đâu nào...
...
Xong một câu nhé...
Hai câu nè...
Ba câu...
...
Giảng hoài... rồi chợt nhận ra một điều thật phũ phàng, đó là nó hông hề muốn học mà chỉ muốn có tất cả các đáp số và lời giải. 
- Cái con quỷ sứ, mày học hành thế hả! Chít nè!
Hắn quàng chân đá vào mông gây sự, rồi thế là cả hai lại đánh nhau chí chóe!
Trận chiến tàn cuộc...
...
- Haizz, thật sự cậu mày chẳng biết mày đang nghĩ gì nữa. Tụi mày giờ khác bọn cậu trước kia quá...
...
Uhm...
Đó là về chút ký ức xưa đầy vẻ ngoan hiền và cũng không phải là không phải là không có sóng gió...
- Ờm, ngày đó sao nhỉ...
...
+ Cấp 1:
Có vẻ như là một thằng bé nhút nhát...
Sợ phải đi ra ngoài vì tối ngày bị mẹ và chị hù mấy chuyện bắt cóc trẻ em...
Và có lẽ vì vậy nên cuộc sống khi ấy chỉ bao gồm việc tập viết, làm toán và phá đi lắp lại mấy hộp máy cũ của ba để trong tủ...
Hồi nhỏ, ở nhà hay bị chê là hay hỏi mấy câu ngớ ngẩn, nhưng lên lớp lại đứng đầu mấy đứa lóc nhóc. Nhiều lúc thấy nghi ngờ năng lực bản thân!
+ Lên cấp 2:
Biết thêm được một niềm đam mê nữa là vẽ vời...
Một chuyện tình cờ, khi trường tổ chức thi vẽ và hắn lại nằm trong top 2 đứa dẫn đầu và sẽ phải thi một lần nữa để xét xem ai được làm đại diện.
Quá đỗi ngạc nhiên vì điều ấy thật quá bất ngờ với một tên nhóc hiếm khi đụng đến bút mầu lại được đến mức đó. Chuẩn bị cho tác phẩm 2 tuần, nộp và chiến thắng với cách sử dụng mầu kỳ quặc!
Hay do hắn giỏi mấy môn hình học nhỉ?
Lại chợt cảm thấy nghi ngờ năng lực bản thân!
+ Lên cấp 3:
Chia tay thằng bạn đã dụ dỗ mình chơi game và học hành sa sút trong chút cảm xúc bứt rứt hơn một tuần.
Thở phào khi vào được lớp chọn khối A cùng 2 thằng bạn chí cốt. Tiếc là bộ tứ cũ bị văng mất một người sang lớp thường!
+ Lớp 10: Càng lớn sự lười nhác càng tăng lên, thứ hạng trong lớp dường như chẳng được mảy may đoái hoài đến.
Lại kết bạn với những tên tiểu quỷ, và cảm thấy sự dạy học với cách thực không sáng tạo này quả thật rất nhàm chán...
+ Lớp 11: Năm có nhiều thay đổi mới:
- Kết nạp con đệ tử đầu tiên với danh hiệu "đầu đất". Ờm, cũng hợp với mày đêý, con gái gì mà như con trai í, cứng đầu!
- Gặp Hải "bạc", con người với suy nghĩ thật kỳ cục và siêu đẳng. Đi học chăm chỉ hơn và thích quậy phá để được thầy chú ý hơn!
- Bị ác tặc Bizu với những móng tay sắc nhọn tấn công, và kèm theo đó là bị bả bắt gọi là Đại Ca từ thuở đó. Chợt thấy hối hận khi ngày đó đã tham gia vào đội vẽ báo, ôi những ngày bị lùa chạy nhong nhong khắp trường...
Chợt có cảm giác mình rất sợ tụi con gái...!
+ Lớp 12:
- Căng thẳng leo thang giữa thầy và trò lên cao, khi những trò quậy phá đã lên tới mức đỉnh điểm. Đây có vẻ là một năm của những trận chiến, hí hửng vì đã làm đối phương nản lòng vì bề ngoài trên lớp quậy nhưng ở nhà thì âm thầm luyện công để chống đỡ.
+ Chuẩn bị thi đại học:
- Chia tay đám bạn, và con đệ tử yêu quý trong bịn zịn. Chợt nhớ đến câu thơ...
Mẹ già bịn zịn áo nâu...
Thương đàn con nhỏ rừng sâu mới về...
...
Nghe mà muốn bủn rủn chân tay...
...
Bay vào cái vùng đất Miền Nam xa lắc, đến ở với gia đình chị...
Uhm, không khí ở đây thật khác với cái khung cảnh yên bình ấy...
Chợt thấy lạc lõng...
Lười học...
...
+ 10 ngày trước khi thi:
- Chà! Chưa học tí gì về môn Lý nữa, đúng là đồ lười biếng!
...
+ Đại học:
Thở phào khi đậu Bách Khoa, và chợt thấy tự hào khi đứng ở ngay khoa đã sản sinh ra đội tuyển BKPro vừa đạt giải nhất Robocon châu Á dù rằng tụi bạn toàn là đại học Dược, Kinh Tế Quốc Dân,...
+ Chuyển nhà...
- Một căn phòng hình như quá rộng cho một người ở thì phải!
Hắn chợt thấy hoang mang...
Anh ra về trong tiết trời mưa ẩm bụi, bỏ hắn lại một mình...
- Hix...
- Là lần đầu tiên ở một mình...
- Cảm thấy sợ và nhớ nhà...
...
+ Một tuần sau:
Phòng bắt đầu thêm những thành viên mới...
Hiệp gà: với bài "Con Sông Yêu Thương" được mở đi mở lại không biết bao nhiêu lần! Có phải là một tên có sở thích lập dị không nhỉ?!
Thành tè: Không bao giờ nói quá 6 từ trong một câu và một ngày không quá 25 câu. Chà, có vẻ như phòng đang có một người khó tính!
Thế Anh: Eck, nói nhiều quá! Nhưng được cái mình thích tính ổng, có chút gì đó ngô ngố và tạo ra cảm giác có thể tin tưởng.
...
+ Một năm sau:
Chuyển nhà và chuyển luôn cả trường...
Lại thấy nhớ đám Hiệp gà, Thành tè...
Uhm, dù gì cũng ở chung với nhau một năm rồi cơ mà...
Một năm, nhận ra thằng Hiệp gà ngô ngố nhưng rất giỏi trong việc nói chuyện với tụi con gái, ngược hẳn với hắn và thằng Thành.
Thế Anh là một người rất tâm lý. Và thằng Thành tè thì có thể thực hiện những điều rất tuyệt vời đối với những gì nó đam mê, một thằng bạn tuy ít nói nhưng rất đáng để tin tưởng...
...
Một năm ở chung và bây giờ là ở một mình...
Một mình với một căn phòng hầu như chẳng bao giờ mở hé cửa!
...
+ Một năm nữa trôi qua:
Gặp lại Thế Anh...
- Em dạo này khác quá!
- Thật vậy hả anh?!
Hắn ngạc nhiên vì câu nói đó, cái câu nói mà hắn vẫn nhớ như in trong tiềm thức...
Có vẻ như hắn đã đổi thay khá nhiều từ cái lần ấy...
Có vẻ như những suy nghĩ phức tạp mà cuộc sống đã đem đến nhiều hơn mà cái hắn muốn đón nhận.
Và bây giờ... thì thật khác với cái tên nhóc luôn nhìn mọi người bằng một con mắt mở rộng...
...
Con bé đã đi về...
Hắn cũng chẳng muốn xem tiếp bộ phim kia nữa...
...
Hắn chợt nhận ra tất cả những bức tranh kia bây giờ chỉ còn lại một mầu đen và trắng...
Những bức tranh phác với những vệt chì than khô rát...
Nó trông thật khác...
Thật khác với những bức tranh đủ sắc mầu mà thời thơ ấu...
Nên thay đổi ư...
...
Đen... trắng...
Và mầu đây nhỉ...
...
 
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét