Chuyện vẩn vơ...

...
Một ngày không mưa...
Một ngày chợt lóe lên chút tia nắng nơi góc hoàng hôn chiều muộn...
Đám trẻ quanh nhà lon ton chạy ra hồ bơi rẫy rụa...
Hắn cũng lóc tóc chạy theo sau, dáng bộ tất tưởi...
...
Bên trái...
Bên phải...
Hít thở...
Nhảy nào...
Ùm...
...
Óe...!!
- Chài đất, mới xuống hồ đã bị một con bé bơi ếch đá cho một cú trời giáng. 
- GREE... 
- Tức quá!!!
- Chỉ muốn giống mấy bà tám, chống nạnh rồi chửi choa tụi nóa bít thế nào là biển xanh lại mặn, cá Diêu Hồng phải nấu xả ớt cay...
- Gree, không phải mới đọc sách Đắc Nhân Tâm là cần phải có "nhân, lễ, nghĩa, trí, tín..." thì cóa mà...
...
Chợt nhớ đến hình ảnh Lincoln, chút giận hờn của hắn giảm đi đôi chút...
Gió ướt thổi qua, đẩy chút thăng trầm về qua ánh mắt...
...
- Quả thật, giao thông tại Việt Nam thật khiến cho người ta thất vọng, trên những con đường lộn xộn và cả ở cái nơi tưởng chừng như bình yên này cũng vậy... 
- Nó thật khiến cho ai đó dễ lâm vào tình trạng khó tìm ra nơi mà mình muốn đến, nhà nước nên...
- Ờ, mà chẳng lẽ lại đi quy hoạch đèn xanh đèn đỏ ở hồ bơi àh...
Hắn chợt thoảng thấy chút gì đó hơi rùng mình...
- Hồ nước sao hôm nay lạnh thế nhỉ, chạy ra chỗ mấy đám nhóc kia cho an toàn vậy...
Co rúm người, hắn bắt đầu bơi chập chững...
... Lạch bạch...
Quả thật đọc quá nhiều báo chí với những lời lẽ tiêu cực khiến cho những câu nói cũng dần xám xịt, sao để nó thay đổi đây nhỉ...
- Uhm, mà thôi...
- Cứ để kệ chúng đi...
...
Lạch bạch...
Lạch bạch...
...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

hehe...bơi gì lạch bạch giống vịt bầu vậy siro ;))

Đăng nhận xét