Untold...

0 nhận xét
...

Những đám mây chạy đuổi nhau trên đỉnh đầu,
Đám nhỏ đùa nhau, đứa chạy nhảy, đứa tìm kiếm gì đó dưới đám cỏ, đứa thì hì hục với chiếc xe đẩy, kéo lết cái ghế lăn lọc cọc dưới đất.
Những ngày tuổi thơ hồn nhiên giờ xa thật, thở ấy ngây ngô chẳng bao giờ dám đi đâu, tự mình ngồi nghịch với những thứ đồ chơi tự tạo, việc thú vị nhất có lẽ là chìm vào thế giới truyện tranh và ngồi vẽ vời mấy con Pikachu bằng hộp bút lông mười hai màu cũ. Lớn lên, nhiều bạn hơn, quậy hơn, rồi lên đại học trầm lại một chút, và rồi thật lạ lùng với đứa vô tư lự như hắn lại biết đến cảm xúc yêu vào những năm cuối thời đại học. Yêu, cãi lộn vì những bất đồng trong suy nghĩ, lại yêu, sẻ chia, cái vòng lặp cứ vậy xảy ra hơn bốn năm, chúng ít dần đi và rồi bỗng dưng tắt hẳn. Cuộc đời thật lạ, mọi thứ đều có thể nhạt nhòa theo thời gian, ngay cả thứ xưa kia quen thuộc bao nhiêu, giờ lại thấy xa lạ.
...
Là năm thứ hai vào ngày này rồi nhỉ, một ngày bỗng dưng Sài Gòn không có nắng.
Chúc mừng sinh nhật...
...

Góc ồn ào...

0 nhận xét

...
Những ngày Sài Gòn ướt át,
Bước chân lặng lẽ, vọng lại như những giọt mưa đêm, nhỏ xuống từng giọt. Một tháng của những sóng gió, đã làm khá ổn mọi thứ, chỉ là những tai nạn cứ lặp đi lặp lại kể từ đầu tháng tới giờ khiến cơ thể hắn mệt mỏi.
- Phù, phù...
Hai tay hắn tì lên ban công, miệng phùng má thổi phù phù cố gắng hù con nhện gần đó.
- ...
Lặng yên một lúc, hắn mải miết nhìn cái đám lộn xộn, đầy những chấm sáng nhỏ phía trên kia. Thỉnh thoảng chân khẽ lắc lư có vẻ không được thoải mái. Có vẻ khi vết thương bắt đầu lành, thì cảm giác ngứa càng tăng dần lên thì phải.
- Haizz, thật muốn gãi cho đã tay mà không được.
- ...
- Đã bao lâu rồi mình không lên đây nhỉ? Có lẽ là 1 năm thì phải. Tự làm ngập chìm trong cái thế giới bận rộn do chính mình tự tạo ra, để rồi đến cả vài phút bình lặng như thế này cũng thấy như xa lạ.
- Haha, tự thấy mình dạo này như một cỗ máy làm việc theo quy trình công nghiệp vậy.
Hắn nhếch miệng cười, thì giọt nước mưa đọng lại lúc nãy rớt ngay trên trán.
- Hì, cả mày cũng đồng ý với điều đó hả, haha...
...
- 1, 2, 3, dzô... $#@%$%$#@##!~^&*&^

...
Cái góc ồn ào phía trước, cái thứ âm thanh mới xuất hiện khoảng một tháng gần đây khi một quán nhậu gần nhà khai trương.
Thật ồn ào, 
nhưng có vẻ họ đang... 
rất vui...
...

Tâm hồn vô cảm...

0 nhận xét
...
Có lẽ đã rất lâu mới lại về nhà một lần, và theo ngôn ngữ công sở khô khan có lẽ nó tóm gọn trong cụm "Trung bình tần suất về nhà năm nay là cực kỳ thưa thớt."
- Hả, thím Na mới mất hả?
Hắt giật mình,
- Gì kỳ trời, bả còn trẻ mà, nhỏ tuổi hơn cả mẹ.
- Ừm, mới mất hôm qua.
- Mày gọi điện về cho bố, hỏi sơ qua tình hình đi.
- Dạ,
...
Cũng chẳng hiểu nữa, chuyện đó đã xảy ra được hai tuần. Nhưng hôm nay hắn ngủ dậy với hai con mắt đầy nước.
- Wow, mày về hôm nào thế, dạo này nhìn ốm mà khỏe ra nha.
- Haha, ốm mà khỏe ra mới ghê. Con xì ke từ đó tới giờ rồi.
- Vào nhà, vào nhà ăn bánh thím mới làm.
- Há há, dạo này thấy thím tươi hơn mọi lần nha.
- Mày nói thừa, lâu lâu cũng phải vui chứ.
...
- Chết tiệt, mới hồi tết qua nhà chơi còn nghe cái âm thanh lanh lảnh, vậy mà.
...
Đại gia đình nhà hắn rất lạ, đời chú bác ruột thịt quan hệ không gắn bó cho lắm, nhưng anh em xa, và kể cả người lạ hoắc thì lại rất thân thiết. Và thím là anh em xa nên từ khi còn nhỏ xíu, hắn đã quen với cái âm thanh này. Cái âm thanh lanh lảnh, nói tưởng như không bao giờ biết ngừng, hồi nhỏ hắn mải mê với những cuốn truyện tranh nên không nhớ rõ lắm, chỉ biết mẹ hơi sợ vì thím nói hơi bị nhiều.
- Trời, nó nói nguyên một buổi sáng luôn.
- Haha...
...
Mọi người ai cũng thấy hơi phiền, nhưng biết gia đình thím không được vui vẻ cho lắm, nên thôi cũng coi như chia sẻ đỡ tủi thân.
...
- Ô, thế mày không lo lấy vợ đi à, đi làm mấy năm rồi còn im im như thế.
- Haha, con bị Ế thím ơi.
- Mày mà ế cái gì.
- Sao thím biết được mà nói, haha...
- Xạo xạo không.
- Haha, năm nay con sẽ bận tối mắt đây, lấy đâu thời gian, với sau lần đó, cảm xúc có hơi chai sạn một chút, mà bỏ đi, vô ăn bánh lẹ thôi.
- Cái thằng...
...
Hắn cuộn tròn chăn lại,
- Chết tiệt, nước mắt cứ ứa ra khi mỗi lần cái âm thanh đó vang lên. Thật ngớ ngẩn cho một đứa đang bị vô cảm hóa như mình.
...
...
- Chắc sẽ nhẹ nhàng hơn đúng không?
- Ừm, sẽ chẳng còn lo toan, những mệt mỏi mà cả một quãng đời dài, thím đã từng phải bước qua. Những đứa con đã đủ lông đủ cánh, mệt rồi, đã đến lúc phải nghỉ ngơi thôi.
- Uhm, không có gì, chỉ là ngủ hơi dài quá thôi...

...