Coming home...

...- Brmh Brmh...
- Trời, mới 6h sáng mà ai đi qua đi lại miết vậy. Óa óa...
...
Buổi sáng chợ vẫn tấp nập, ít người hơn một chút có lẽ là do nghỉ lễ.
- Cho con một củ khoai đi chú.
- Sáu ngàn nhé.
- Dạ, đây chú.
...
- Hô hô, buổi sáng luyện khả năng chịu đựng với củ khoai to tướng trước mặt, ăn mà không được uống nước thiệt là đắm đuối quá đi.
- Á, cậu. Cậu có mang balo về cho con không?
- Chít, quên. Tại hôm qua về đột ngột quá nên cậu quên khấy đi mất.
- Thế cậu có ăn ở nhà không để đi mua đồ nấu ăn.
- Dạ có anh, chiều em mới về á.
Ông anh chạy đi mua đồ, vậy mà mất tiêu luôn.
- Trời, hóa ra là có người thế mạng trông tiệm giúp ổng nên ổng chuồn đi chơi rồi. Ải ải...
- Thôi cậu ra chợ mua đồ ăn đi.
- Uầy, dạ. Tự nhiên phải tự biên tự diễn òi.
...
- Hey Linh, mày ngồi nhặt rau đi chứ, thêu thùa gì có một miếng mà trước tết khoe với cậu  mà giờ còn chưa xong vậy.
- Tại con mắc trông em mà.
- Mà dạo này học hành thế nào òi đêý?
- Ù, cậu biết không, con học tiếng anh ở trung tâm được 13/15 điểm đấy.
- Wow, dữ hén. Thế  kiểm tra một chút nhé.
- Ơ, thôi để con đi nhặt rau.
- Haha, con bé này thật tình...
...
- Trời, mình nấu được vị của mẹ rồi. Koko, món thịt mà ngày xưa thích mê, ăn hoài hổng chán. Cái cảm giác hơi cứng và thơm kiểu thịt áp chảo, lẫn có chút nước mắm ăn thiệt đã.
- Ơ, món bò này sao nhiều rau quá vậy, sẽ khó nấu ngon được á. Thôi kệ vậy.
- Oài, no quá òi. Linh đâu, đến lượt ngươi rửa bát nhé. Kaka...
- Ớ...
...
Sài gòn buổi trưa, cái vị nóng nồng nàn. Thỉnh thoảng đẩy đưa vài ngọn gió lạc bầy, lướt qua phảng phất...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét