Chút vẩn vơ...

...
...
Chợt đâu đó lẫn vào một chút gì đó, cái hương vị thoang thoảng của mùi thức ăn mang đầy vẻ cuốn hút...
- Oh, thơm quá!
Hắn hít một hơi thật dài như muốn tận hưởng hết cái hương vị sâu lắng mới vừa xuất hiện.
Xuli cũng đang chăm chú vào TV ngó cái dáng thật ngộ.
- Keke, đúng là không phải mày nấu có khác...
Hắn tỏ vẻ đắc ý rồi liếc sang Xuli với vẻ nghịch ngợm. 
Xuli dường như cũng hiểu điều gì đó, nó zít mắt cười.
Cái thằng, sao hôm nay lại hiền vậy nhỉ.
- Óe, Donga. Mày bỏ thiếu nước vào nồi cơm rồi!
Taika giật mình hô lớn.
- Vậy đổ nước vào đi...
Hắn chợt điềm tĩnh nói. Nghe hệt như thể việc nấu cơm thiếu nước này đã từng được đúc kết thành cái khái niệm gọi là "từng trải".
...
Một khung cảnh nửa nhộn nhịp, nửa thanh tịnh...
Hai tên chạy lon ton, một tên nằm dài coi TV và một tên đang nằm xoa trán.
- Hmph, đau quá, đây là lần thứ hai bị đâm rầm vào hồ bơi. Sưng cả một cục to tướng!
- Thôi tụi mày đi vui vẻ, tao đi trước đây!
- Ồ, mày không đi chơivới tụi tao àh!?
- Anh mày có việc bận mà.
- Keke... Nó có hẹn với con bồ nó áh!
Taika cười đắc ý.
- Ôh, thật hả, sao tao không biết gì cả vậy.
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, vì biết chút nữa Donga sẽ không đi chơi với cả bọn mà sẽ đi đánh lẻ.
Hắn ngả mình tiu nghỉu, rồi bỗng chợt nảy ra một sáng kiến nghe thú vị hơn hẳn cái vụ mấy đứa rủ nhau đi tự kỷ, keke, đi làm thám tử Conan nào.
- Thôi, tao đi trước đây nha. Bọn mày ăn kem vui vẻ.
Donga nói với giọng đầy vẻ hiền hậu.
- Uhm, tụi tao chắc cũng đi luôn đây.
Hắn ra hiệu nháy mắn với Xuli. Dường như cũng hiểu ý, Xuli bỗng tỏ ra hớn hở...
Hắn chợt cảm thấy có một chút gì đó bất ổn, nhưng cái cảm giác đó chỉ thoáng qua một chút nên lại vô tình bỏ qua!
Donga lấy xe ra trước, hắn cũng đưa chìa khóa cho Dungu lấy xe. Thoáng chút không để ý, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy Donga phóng mất hút.
- Óe, nó chạy mất rồi kìa. Anh em đuổi theo mau...
Hắn vội vàng thấp thỏm lao theo nhưng không kịp. Ôi, buổi tối đúng là muốn tìm người như mò kim đáy bể.
- Ôi, thế là cái kế hoạch thám tử cái chuyện đi cua gái của Donga đã đi tong, thằng Xuli chết tiệt, cười to quá làm lộ hết rồi.
Hắn thở dài thất vọng, thì thấy Xuli cũng vừa tới.
- Con nhỏ đó ở DPP áh, anh em đến đó thôi.
- Hả, mày biết luôn vị trí của tụi nó hả.
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhả máy phóng theo Xuli. Đi được một lúc và rồi thì màn đêm kia cũng đủ khiến cho ai đó có gần gũi với vùng đất này cũng có một chút cảm giác xa lạ...
...
- Eo, Donga ơi, giờ biết tìm em phương nào...
Chạy đi chạy lại hoài tìm chẳng thấy, cả bọn tỏ ra chán nản. 
Lủi thủi ra về. Chút mệt mỏi hòa lẫn vào ly cocktail mầu siro đỏ mát lạnh khiến cho cái loại đồ uống này càng có vị đậm hơn.
- Uhm, lâu quá rồi không chơi trò này, nhưng vui thật áh! Tiếc là không thấy được con nhỏ mà hôm nào Donga cũng ca tụng...
Hắn chợt thở dài trong cái tâm trạng lâng lâng trong ly nước, ngọt lịm nơi đầu lưỡi...
...
Chà...
Cái cảm giác như thế này thật thích, cái cảm giác được nghịch ngợm, đâu đó có phảng phất chút xúc cảm của một thời trẻ thơ...
Của một thời... nhỏ bé...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét