Tết...


...
Ngóc đầu dậy đã thấy kim ngắn đồng hồ chỉ số 10,
Thò đầu ra ngoài, ánh nắng sớm trông thật chẳng dịu dàng chút nào, lá cây rụng từng đợt nghiêng nghiêng như ai đó nấp sau khóm lá kia, rồi cầm lá thả xuống vậy.
Xuân lặng lẽ...
Vắng hẳn đi tiếng còi xe hay động cơ chạy qua lại, hay ồn ào những quán cóc bên đường khách hàng cười đùa.
- Chà, như cái dãy nhà này đang bị bỏ hoang vậy.
Mùa xuân ở đây không có mưa phùn, mây cũng chẳng xám buồn như mùa đông miền bắc, chỉ có nắng trên nền trời xanh ngắt, thỉnh thoảng đẩy đưa vài cơn gió mát dịu.
- Phải chi ở đây có bãi biển trước mặt thì cái màu xanh ấy đẹp lắm nhỉ.
Xuân đầy nắng, chẳng thấp thỏm như vị lạnh của mùa đông bắc, thỉnh thoảng hé vài vạt nắng sau đó lại phủ lên trên những dải mây màu vẻ u uất.
Mở bộ phim mà Qua Bùi ngày xưa khen hay nức nở "Phẩm chất quý ông". 
- Ài, hình như tâm hồn đã quá già để thấy rõ những tình huống thiếu thực tế và "diễn" hơi quá trở nên gượng gạo.
Nhớ ai đó thật nhiều...
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét