Nhạt phai...


...
Nhạt...
Từng lời nói nhạt như một bức tranh bỏ quên ngoài trời,
Mưa rơi...
Lời nói nhạt nhòa,
Mưa kéo dài từng nét trên bức tranh màu nước, chảy xuống khắc khoải như những giọt nước lăn trên gò má...
Cậu bé chạy vội, ôm lấy bức tranh mang vào căn phòng nhỏ trông có vẻ bừa bộn, vội vàng dùng hộp màu của mình, tô vẽ lại...
Quệt qua, quệt lại. Tỉ mỉ từng chút một như sợ sẽ làm bức tranh biến dạng thêm nữa. Ánh mắt đầy vẻ lo âu, nhưng cứ quệt lên thì những vệt màu lại bị mưa kéo xuống...
- Cạch!
Chiếc cọ rớt xuống nền nhà. 
Cậu bé ngồi đó, lặng nhìn cơn mưa phía bên kia then cửa.
Đâu đó có tiếng guitar,
Khẽ ùa vào căn phòng nhỏ...
Mọi thứ như,
... chìm vào sâu thẳm...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét