Tháng chín, mưa...


...
Những con đường chẳng quen ẩm ướt,
Sài gòn vốn ưa vội vã. Con người và những cơn mưa nơi này cũng vậy, đến rồi đi nhanh một cách lạ lùng.
Tháng chín mưa buông, Sài Gòn ướt sũng...

Một buổi sáng cuối tuần không có những tiếng chuông báo thức ồn ào, chỉ có mưa đang gõ mạnh vào ô cửa kính như muốn vào trong. Có lẽ bên ngoài mưa cũng cần một chiếc chăn ấm...
Ô cửa kính mờ vì hơi nước, mùi hương buổi sáng chợt cũ kỹ như cái vị của ngày xưa kia, cái thuở còn lóc cóc đạp xe đến trường, áo mưa kín mít, đuổi nhau trên con đường dài đầy những bánh xe nghịch ngợm xoay tròn bắn nước lên tung tóe. Cười khúc khích, để rồi về nhà mẹ lại phải chạy đi mua thuốc vì cái mũi lại bắt đầu sụt sịt.
Cuộc đời giống như một chuyến đi dài, tất cả mải mê tiến về phía trước, phút chốc dừng chân chợt thấy mất đi điều gì đó, chợt thấy mông lung... nhưng rồi chẳng kịp mường tượng ra điều đó là gì, lại rảo bước vội vàng trong cái biển đời tưởng như vô cảm...
- Mọi người ơi, mọi người đâu rồi...
- Sao chỉ có mình tôi ở đó vậy...
Giấc mơ kỳ lạ, cái giấc mơ đuổi theo tuổi thơ bằng chiếc xe đạp cũ, con đường dài đến trường, có thầy cô, và cả những người bây giờ chắc chẳng còn ở đó.
...
Mưa vẫn rơi...
Có người suy tư,
Có người vội vã, chợt ngã nhoài, vội vàng nhặt lại từng mảnh ký ức rơi vương vãi...
Có người lặng lẽ...
...
Tháng chín,
... mưa vội vàng...
...

2 nhận xét:

Van Firefly nói...

blog của Mon thật nhẹ nhàng và sâu lắng, mỗi lần đọc là một lần được trở về với tuổi thơ, nhưng kỉ niệm của một thời nhí nhố ^^

Nặc danh nói...

nhung dieu moc mac ..gian di ..a oi ban nhac ko loi nay la gi vay a.?

Đăng nhận xét