Dạ khúc...

...
Không chút ánh sáng...
Tôi vẫn ngỡ mình đang nằm trong cái thế giới hư ảo...
Cái ánh sáng mờ nhạt của buổi đêm chợt nổi bật trong cái khung hình mầu sẫm...
Dạ khúc...
Tôi lại nhớ đến những khoảnh khắc của cái thời còn chất chứa nhiều kỷ niệm, những phút thả mình dạo quanh những con phố nhỏ yên bình, những phút hòa mình vào sắc cảnh...
Chiều Sài Gòn, lang thang những mảng mây trầm vội vã, cho thêm chút miên man khi những nốt nhạc chợt lấp đầy từng khoảng dài xúc cảm...
Bỗng chợt thấy, mông lung...
...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét