Một ngày...


Buổi sáng dậy sớm, đến trường với đôi mắt u sầu không muốn hé mở. Để rồi lại quay trở về với tâm trạng thật nặng nề.
Chẳng hiểu hôm nay là ngày gì nữa...
Hôm nay Toàn mập tự nhiên rủ đi chơi. Và để rồi với tâm trạng không tốt ấy...
Hắn hạ gục Toàn mập với tỉ số 10-1... 

Trời thật nóng, từng giọt mồ hôi khẽ buôn nơi đôi má kia rồi đập xuống nền đất nghe thật nặng nề. Gió không đến. Có phải gió bận chuyện gì đó chăng, gió thật tệ. Gió bảo gió bận. Gió đã hứa, nhưng gió đã không thể đến nơi đây...
...
Gió mà...
Thoảng đi trong không trung kia huyền ảo.
Giọng nói nghe thật dễ chịu...
Nhưng chẳng thể giữ gió lại cho riêng ai cả.
Là cơn gió mà...
Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi khẽ đặt mình xuống chiếc giường trong buồn bã...
Tiếng nhạc bỗng chốc sâu lắng...
Hắn thiếp đi trong nắng trưa mệt mỏi. Để rồi khi thức dậy giờ học buổi chiều đã qua được 30 phút.
Hắn thật tệ...
Tan lớp... Cơn mưa bay mùa hạ bắt đầu rơi xuống nơi ven đường từng hạt đơn lẻ cảm giác như cô đơn lắm...
Cơn mưa mùa hạ... Khẽ như buông đi tất cả những nỗi niềm, xoa dịu đi cái nóng của mặt đất đang cháy bỏng dưới nhân gian kia.
Từng bước chân, bước chân... qua những vũng nước nhỏ... Chen ngang nơi con đường về nhà. 
Hắn chợt nhớ ngày xưa, cái ngày xưa của một thời nhí nhố...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét