Một ngày rồi cũng qua, một ngày bận rộn...
Hắn trở về căn phòng nhỏ, ôi mọi thứ thật yên tĩnh và vắng lặng.
Khác hẳn với cái không khí phía bên kia cánh cửa ấy. Ồn ào và náo nhiệt !
Hắn ngồi xuống cái ghế một cách nặng nề, hệt như hắn đang có ác cảm với cái ghế vậy.
Từng khúc nhạc của T.V làm hắn nhấc không nổi cơ thể mình nữa. Điệu nhạc nặng trĩu, buồn và sâu lắng... !
Hắn cứ ngồi đó, mặc cho căn phòng đang bao trùm bởi cái mầu đen lạnh lẽo của màn đêm vắng lặng. Ánh đèn chiếu qua khe cửa nơi hắn đang ngồi, tiếng nhạc vẫn vang lên réo rắt... !
Bỏ lại thời gian cứ trôi đi, trôi đi lặng lẽ... !
1 nhận xét:
lặng lẽ...để ta có thể wên nhau....................
Đăng nhận xét